1 января 1965 года

Волхвы забудут адрес твой.
Не будет звезд над головой.
И только ветра сиплый вой
расслышишь ты, как встарь.
Ты сбросишь тень с усталых плеч,
задув свечу пред тем, как лечь.
Поскольку больше дней, чем свеч,
сулит нам календарь.

Что это? Грусть? Возможно, грусть.
Напев, знакомый наизусть,
Он повторяется. И пусть.
Пусть повторится впредь.
Пусть он звучит и в смертный час,
как благодарность уст и глаз
тому, что заставляет нас
порою вдаль смотреть.

И молча глядя в потолок,
поскольку явно пуст чулок,
поймешь, что скупость - лишь залог
того, что слишком стар.
Что поздно верить чудесам.
И, взгляд подняв свой к небесам,
ты вдруг почувствуешь, что сам
- чистосердечный дар.


Bài thơ này được viết năm 1965 khi Joseph Brodsky đang bị lưu đày đến Norenskaia ở Arkhangelsk miền Bắc nước Nga.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Huy Hoàng

Ba vua sẽ quên nơi ở của mi.
Sao sẽ không sáng như là mọi khi.
Chỉ có tiếng khàn của gió không đi
là mi vẫn nghe như cũ.
Bóng mi sẽ đổ xuống vai mệt mỏi,
trước khi nằm xuống nến kia mi thổi.
Bởi có nhiều đêm hơn nó cháy nổi
mà tờ lịch kia đang chứa.

Đó là cái gì? Nỗi buồn? Có thể.
Một giai điệu quen trong tim đã kể.
Nó lại cất lên. Vậy thì cứ để
cho nó lặp lại đêm nay.
Cứ để nó vang lên trong giờ chết,
với lòng biết ơn như môi và mắt
cho điều gì xa xôi trong khoảng cách
đôi khi mi dõi không hay.

Và nhìn lên trần nhà kia, im lặng,
bởi tất trống không, không quà ai tặng,
mi đã hiểu ra, trong sự cô quạnh:
tuổi mi, mi đã đủ khác.
Đã muộn để tin vào những phép lạ,
Và ngước mắt nhìn lên trời, rồi hạ,
Mi bỗng cảm thấy bản thân mi quả
là một món quà, dứt khoát.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Joseph Brodsky

January 1, 1965

The kings will lose your old address.
No star will flare up to impress.
The ear may yield, under duress,
to blizzards’ nagging roar.
The shadows falling off your back,
you’d snuff the candle, hit the sack,
for calendars more nights can pack
than there are candles for.

What is this? Sadness? Yes, perhaps.
A little tune that never stops.
One knows by heart its downs and ups.
May it be played on par
with things to come, with one’s eclipse,
as gratefulness of eyes and lips
for what occasionally keeps
them trained on something far.

And staring up where no cloud drifts
because your sock’s devoid of gifts
you’ll understand this thrift: it fits
your age; it’s not a slight.
It is too late for some breakthrough,
for miracles, for Santa’s crew.
And suddenly you’ll realize that you
yourself are a gift outright.


Bản dịch tiếng Anh này được tìm thấy trong giấy tờ của Brodsky sau khi ông qua đời và được đăng trên tờ The New York Review of Books (số 20/1/2000).
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của George L. Kline

1 January 1965

The Wise Men will unlearn your name.
Above your head no star will flame.
One weary sound will be the same—
the hoarse roar of the gale.
The shadows fall from your tired eyes
as your lone bedside candle dies,
for here the calendar breeds nights
till stores of candles fail.

What prompts this melancholy key?
A long familiar melody.
It sounds again. So let it be.
Let it sound from this night.
Let it sound in my hour of death—
as gratefulness of eyes and lips
for that which sometimes makes us lift
our gaze to the far sky.

You glare in silence at the wall.
Your stocking gapes: no gifts at all.
It’s clear that you are now too old
to trust in good Saint Nick;
that it’s too late for miracles.
—But suddenly, lifting your eyes
to heaven’s light, you realize:
your life is a sheer gift.


In trong Joseph Brodsky, Selected Poems, trans. George L. Kline (Harper and Row, 1973).
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Địa chỉ của ngươi các pháp sư sẽ quên.
Trên đầu ngươi không ngôi sao nào sáng.
Chỉ còn gió gào khản tiếng
Như những ngày xưa ngươi nghe được mà thôi.
Mệt lắm rồi, ngươi trút bỏ bóng đen trên vai,
Nhớ thổi nến khi nằm xuống,
Vì trên lịch số ngày chúng ta còn lại,
Sẽ nhiều hơn số nến, chẳng thể sai.
Điều gì đây? Nỗi buồn sao? Ừ có thể là nỗi buồn.
Lại cái điệp khúc đã thuộc lòng quen thuộc.
Nhắc đi nhắc lại. Thì cứ kệ.
Cứ để nó lặp lại thích thì thôi
Cứ để nó vang cả khi giờ chết điểm,
như lòng biết ơn cặp mắt với đôi môi
Dành cho điều gì đã buộc ta
Thỉnh thoảng cũng nhìn về xa xôi.
Và lặng im, ta nhìn lên trần nhà đăm đắm,
Chuyện quá rõ ràng là đời ngươi trống rỗng,
Ngươi phải hiểu ra - sự tằn tiện chỉ là phần đặt cọc
Của tuổi già - ngươi đã quá già rồi
Đã quá muộn để tin vào phép màu,
Nào giờ thì hãy chống mắt lên nhìn tận trời cao,
Để đột nhiên cảm thấy bản thân mình
Chính là món quà chân thành nhất.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời