Le temple est en ruine au haut du promontoire.
Et la Mort a mêlé, dans ce fauve terrain,
Les Déesses de marbre et les Héros d’airain
Dont l’herbe solitaire ensevelit la gloire.
Seul, parfois, un bouvier menant ses buffles boire,
De sa conque où soupire un antique refrain
Emplissant le ciel calme et l’horizon marin,
Sur l’azur infini dresse sa forme noire.
La Terre maternelle et douce aux anciens Dieux
Fait à chaque printemps, vainement éloquente,
Au chapiteau brisé verdir une autre acanthe ;
Mais l’Homme indifférent au rêve des aïeux
Écoute sans frémir, du fond des nuits sereines,
La Mer qui se lamente en pleurant les Sirènes.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 15/05/2008 17:45
Phế tích ngôi đền nằm trên cao mũi đất
Cái chết đẩy xô, trên khoảng trống màu vàng
Những Nữ thần cẩm thạch và Hào kiệt bằng đồng
Mà lớp cỏ vinh quang chôn vùi niềm vinh hiển
Chỉ đôi lúc trên nền trời xuất hiện
Bóng trẻ cho trâu đi uống đằng xa
Nổi điệu nhạc xưa bằng ốc tù và
Vang dội giữa trời yên và biển lặng
Đất mẹ thân thương của bao Thần thánh
Khoác lên đầu cột gãy, mỗi xuân sang
Vòng lá ô rô chẳng mấy huy hoàng
Người dửng dưng với giấc mơ tiên tổ
Giữa đêm thanh, lắng nghe không run sợ
Tiếng Biển khơi nức nở khóc Nhân ngư