Jadis plus d’un amant, aux jardins de Bougueil,
A gravé plus d’un nom dans l’écorce qu’il ouvre,
Et plus d’un cœur, sous l’or des hauts plafonds du Louvre,
À l’éclair d’un sourire a tressailli d’orgueil.
Qu’importe ? Rien n’a dit leur ivresse ou leur deuil ;
Ils gisent tout entiers entre quatre ais de rouvre
Et nul n’a disputé, sous l’herbe qui les couvre,
Leur inerte poussière à l’oubli du cercueil.
Tout meurt. Marie, Hélène et toi, fière Cassandre,
Vos beaux corps ne seraient qu’une insensible cendre,
— Les roses et les lys n’ont pas de lendemain —
Si Ronsard, sur la Seine ou sur la blonde Loire,
N’eût tressé pour vos fronts, d’une immortelle main,
Aux myrtes de l’Amour le laurier de la gloire.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 16/05/2008 18:24
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 10/10/2024 18:25
Vườn Bougueil chàng si thuở trước
Rạch vỏ cây đứng khắc tên yêu
Điện Louvre có gái diễm kiều
Thoáng ai cười nụ, hiu hiu tự hào
Đều vô nghĩa ngọt ngào, cay đắng
Bốn tấm sồi tĩnh lặng, nằm trơ
Cỏ xanh lấp đến bao giờ
Còn ai tranh với nấm mồ bụi dăng
Marie, Hélène, Cassandre
Sắc hương cũng chút tro tàn mà thôi
- Huệ, hồng đâu có ngày mai
Nếu Ronsard chẳng vì ai nhọc lòng
Cùng hoa tình ái, mấy vòng
Tết cho trán đẹp ánh hồng vinh quang