Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 1
Đăng bởi hongha83 vào 08/03/2009 07:23
Un pauvre bûcheron, tout couvert de ramée,
Sous le faix du fagot aussi bien que des ans
Gémissant et courbé, marchait à pas pesants,
Et tâchait de gagner sa chaumine enfumée.
Enfin, n’en pouvant plus d’effort et de douleur,
Il met bas son fagot, il songe à son malheur.
Quel plaisir a-t-il eu depuis qu’il est au monde ?
En est-il un plus pauvre en la machine ronde ?
Point de pain quelquefois et jamais de repos.
Sa femme, ses enfants, les soldats, les impôts,
Le créancier et la corvée
Lui font d’un malheureux la peinture achevée.
Il appelle la Mort ; elle vient sans tarder,
Lui demande ce qu’il faut faire.
«C’est, dit-il, afin de m’aider
A recharger ce bois ; tu ne tarderas guère.»
Le trépas vient tout guérir;
Mais ne bougeons d’où nous sommes :
Plutôt souffrir que mourir,
C’est la devise des hommes.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/03/2009 07:23
Đây một bác tiều phu khốn khổ
Cành cây khô che phủ đôi vai
Khom lưng, rên rỉ, mệt nhoài
Củi mang đè nặng đôi vai người già
Bước nặng nề gắng cho tới đích
Tới nhà mình bếp khói lều tranh
Thân đau, sức cạn thôi đành
Đặt ngay xuống đất bó cành củi khô
Ngẫm từ lúc sinh ra đã khổ
Trên cõi đời ai khó hơn ông?
Nhiều khi bụng đói bánh không
Nghỉ ngơi chẳng có, hòng vui thú gì
Vợ con đó, lính thời còn đó
Nào nợ nần, thuế khoá, phu phen
Khổ này ai thấu cho ông
Ông kêu Thần Chết, thần liền gặp ông
Thần hỏi ông cần gì thần giúp
Giúp tôi vác nốt, Thần: còn thời gian
Chết là hết, chữa lành mọi thứ
Phận ra sao ta chớ có lui
Khổ còn hơn chết, ai ơi!
Câu châm ngôn ấy người đời không quên
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi thangvinh ngày 11/03/2009 20:59
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato ngày 17/05/2009 00:56
Thần chết và lão tiều phu
Lão tiều vác củi cành một bó
Củi đã nhiều, niên số lại cao
Lặc lè chân đá chân xiêu
Lom khom về chốn thảo mao khói mù
Tủi thân phận kỳ khu khó nhọc
Đặt bó sài ở dọc lối đi
Than rằng: - Sung sướng nỗi gì
Khắp trong thế giới ai thì khổ hơn?
Bữa no đói luôn cơn buồn bã
Vợ nào con vất vả trăm chiều
Hết thuế lính lại thuế sưu
Quanh năm khách nợ còn điều gì vinh?
Hỡi thần Chết thương tình chăng tá
Đến lôi đi cho dã một đời
Chết đâu dẫn lại tức thời
- Hỏi già khi nãy kêu vời lão chi?
Lão tiều thấy cơ nguy cuống sợ:
- Nhờ tay ngài nhắc đỡ lên vai
Thơ rẳng:
Đành chết là hết nợ
Sao mà ai cũng sợ?
Mới hay bụng thế gian
"Khổ mà sống còn hơn!"
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi karizebato ngày 17/05/2009 01:00
Thần chết và lão tiều phu
Lão tiều vác củi rừng một bó
Củi đã nhiều thêm khổ niên cao
Còng lưng lê gót lao đao
Vừa rên vừa bước, cố sao đến nhà
Hạ củi xuống lão già muốn khóc
Tủi phận mình cực nhọc quanh năm
Hết phu dịch, lại thuế thân
Suốt đời chạy mặc, chạy ăn không rồi
Chẳng một phút nghỉ ngơi, nhàn rỗi
Thiếu bánh mì, chịu đói thường luôn
Không vui mà chỉ có buồn
Chào đời chí lão thảm thương cuộc đời
"Thần chết hỡi! Giúp tôi chăng tá
Lôi tôi đi cho đã kiếp người"
Thần chết đà tới nơi rồi
Hỏi già: "Khi nãy kêu tôi chuyện gì?"
Lão tiều thấy cơ nguy cuống sợ:
- Nhờ tay ngài cất đỡ lên vai
Hộ tôi bó củi nặng này
Rồi ngài cũng sớm lôi tôi đi mà!
Vẫn biết chết là ta hết khổ
Nhưng ta nên chống cự đến cùng
Khổ còn hơn chết rõ ràng
Mọi người coi đó châm ngôn cuộc đời
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/09/2017 19:09
Lão tiều phu già nua, mệt nhọc,
Thân ốm gầy, da bọc lấy xương,
Nặng nề lần bước dò đường,
Trở về lều cỏ bên sườn núi cao.
Lưng cụ khòm vì nhiều năm tuổi,
Lại cõng thêm bó củi, băng rừng,
Mắt nhoà lệ ứa rưng rưng,
Tủi thân tự hỏi: “Khổ chừng nào vơi?”
Quá kiệt sức, cụ dừng chân lại,
Ném bó cây nằm sải bên đường,
Tìm phương giải thoát tai ương,
Trách Trời sao ít xót thương tuổi già?
Thử ôn lại quảng đời bạc phước,
Từ sơ sanh đã được hưởng gì?
Bây giờ tuổi cổ lai hi,
Vẫn nghèo, thường bịnh, ít khi no lòng!
Nào vợ yếu, cháu con lúc nhúc,
Sưu thuế cao gịuc thúc đêm ngày,
Lại thêm chủ nợ thẳng tay,
Nhẫn tâm vơ vét hơn loài sói lang.
Lão buồn nghĩ: "Sống chi thêm nữa?
Mải nghèo nàn, lắm bữa thiếu ăn,
Phải chăng bởi nghiệp, do căn,
Chi bằng chết quách, siêu thăng linh hồn!
Lòng hớn hở tìm ra diệu kế:
Sớm giúp ông thoát bể hồng trần,
Nhẹ nhàng lìa bỏ xác thân,
Thì thầm khấn nguyện Tử Thần cứu nguy.
Liền khi ấy, Tử Thần xuất hiện,
Hiên ngang cười, đánh tiếng hỏi ngay:
“Điều chi hãy khá tỏ bày
Để ta tế độ thoát ngoài vòng vây.
Xin Ngài hãy vui lòng giúp đỡ
Gác bó cây ngay ở giữa lưng,
Để lão lẹ bước nhanh chân,
Chóng về tệ xá, hợp quần thê nhi!”
Ai cũng bảo: "Chết đi là hết,
Dứt nợ trần, khỏi mệt, khỏi phiền,
Nhưng vẫn chịu đựng thản nhiên,
Thà đau khổ sống, hơn phiền mạng vong!
Gửi bởi hongha83 ngày 05/10/2024 19:54
Khốn nạn bác tiều phu vác củi
Củi cành to trĩu nặng đè vai
Lưng cúi rạp, miệng rên hoài
Cố lê bước tới cửa sài khôn xong
Thân tê tái đau buồn kiệt sức
Đặt củi cành nghĩ cực tấm thân
Từ khi có mặt cõi trần
Hỏi rằng: Liệu có chút phần nào vui?
Thử so mọi kẻ trên đời
Có ai cũng khốn hơn tôi phận hèn?
Cơm thường nhịn, thường xuyên vất vả
Nuôi vợ con gánh cả thuế sưu
Nợ nên khổ dịch trăm chiều
Tấm thân cùng khốn mọi điều đớn đau
Gọi thần chết, thần đâu liền tới
Hỏi bác tiều: “Kêu gọi làm chi?”
Vội thưa: “Xin được phù trì
Nâng cho gánh củi đặt kề lên vai”
Vẫn biết chết là thôi hết khổ
Nhưng khuyên ai hãy chớ chán đời
Khổ còn hơn chết thiệt thòi
Ấy là bản tính của người thế gian