Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 1
Đăng bởi karizebato vào 09/05/2009 04:16
Jupiter dit un jour: “Que tout ce qui respire
S’en vienne comparaître aux pieds de ma grandeur:
Si dans son composé quelqu’un trouve à redire,
Il peut le déclarer sans peur;
Je mettrai remède à la chose.
Venez, Singe; parlez le premier, et pour cause.
Voyez ces animaux, faites comparaison
De leurs beautés avec les vôtres.
Etes-vous satisfait? - Moi? dit-il, pourquoi non?
N’ai-je pas quatre pieds aussi bien que les autres?
Mon portrait jusqu’ici ne m’a rien reproché;
Mais pour mon frère l’Ours, on ne l’a qu’ébauché:
Jamais, s’il me veut croire, il ne se fera peindre.”
L’Ours venant là-dessus, on crut qu’il s’allait plaindre.
Tant s’en faut: de sa forme il se loua très fort
Glosa sur l’Eléphant, dit qu’on pourrait encor
Ajouter à sa queue, ôter à ses oreilles;
Que c’était une masse informe et sans beauté.
L’Eléphant étant écouté,
Tout sage qu’il était, dit des choses pareilles.
Il jugea qu’à son appétit
Dame Baleine était trop grosse.
Dame Fourmi trouva le Ciron trop petit,
Se croyant, pour elle, un colosse.
Jupin les renvoya s’étant censurés tous,
Du reste, contents d’eux ; mais parmi les plus fous
Notre espèce excella ; car tout ce que nous sommes,
Lynx envers nos pareils, et Taupes envers nous,
Nous nous pardonnons tout, et rien aux autres hommes:
On se voit d’un autre oeil qu’on ne voit son prochain.
Le Fabricateur souverain
Nous créa Besaciers tous de même manière,
Tant ceux du temps passé que du temps d’aujourd’hui:
Il fit pour nos défauts la poche de derrière,
Et celle de devant pour les défauts d’autrui.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi karizebato ngày 08/05/2009 04:16
Thiên vương một buổi phán truyền:
“Muôn loài sinh vật sống trên hoàn cầu
Dưới bệ ngọc hãy đến chầu
Hình hài có lệch cứ tâu Trẫm tường
Đừng sợ hãi, nói đàng hoàng
Lệch đâu Trẫm sẽ lo toan sửa liền
Khỉ kia, vì lẽ hiển nhiên
Cho vào tâu báo trước tiên sự tình
Trông vạn vật sánh với mình
So bề xấu đẹp tường trình. Thoả chăng?”
Khỉ ta quỳ gối tâu rằng:
“Muôn tâu thánh đế, ngẫm thằng Khỉ tôi
Có chi mà chẳng thoả đời
Cũng bốn chân, há kém loài khác sao!
Chân dung ngắm chẳng thẹn nào
Kìa xem chú Gấu, ối chao, dị hình!
Theo tôi chú chẳng ưng tình
Để tay hoạ sĩ vẽ mình cho đang!”
Gấu ra, tưởng Gấu phàn nàn
Té ra Gấu cũng nỏm nang khoe mình
Lại chê Voi mới xấu hình
Tai nên xén bớt, đuôi đành nối thêm
Thực là một đống thịt lèn
Có chi là đẹp, là nền, là xinh?
Voi dù có tiếng thông minh
Cũng lời lẽ giống hai anh vừa rồi
Tâu rằng: “Cứ ý riêng tôi
Cá Voi bà nọ, ối trời! quá to”
Kiến Kềnh tự đắc khổng lồ
Coi khinh Bọ Mạt là đồ tí teo
Tự phán xong, tan buổi chầu
Ra về, các giống xem chiều hả hê
Người so với các vật kia
Chủ quan ngu dại có khi gấp mười
Mắt tinh xoi mói xấu người
Xấu mình, mắt hoá mù rồi thấy đâu!
Tật mình xí xoá kể đâu
Tật người bới móc ra đầu ra đuôi
Nhìn mình bằng một con ngươi
Giương con mắt khác thấy người kém ta
Hoá Công cũng khéo chua ngoa
Sinh người đeo bị, chẳng qua một nòi
Xưa nay, âu cũng thế thôi
Bị may hai túi rạch ròi khác nhau
Lỗi mình ta nhét túi sau
Lỗi người túi trước, lầm đâu được mà!
Gửi bởi karizebato ngày 17/05/2009 00:01
Hai túi
Thượng đế một hôm lệnh xuống trần
Đòi muôn động vật hội trước sân
Thể sắc loài nào không xứng ý
Trẫm cho cứ thẳng được tâu trình
Thấy rằng anh Khỉ đủ lý do
Ưu tiên trình trước trẫm nghe cho
Hãy nhìn muôn giống bên anh đó
Hình hài, dáng dấp thử so đo
Khỉ cúi đầu thưa: “Tôi ấy à?
Sao chẳng bằng lòng bẩm Chúa cha
Bốn chân tôi cũng như loài khác
Hình sắc không gì oán Chúa cha
Riêng anh bạn Gấu hình thô kệch
Tin tôi chớ mướn vẽ hình ra”
Chú Gấu tiến liền lên trước điện
Tưởng rằng chú ấy sẽ kêu ca
Nhưng không, Gấu lại khen mình quá
Vững chắc, hiên ngang, dáng đẫy đà
Gấu thấy Voi nên gia giảm chút
Đuôi thêm, tai bớt độ phần ba
Cục mịch tai chàng coi xấu quá!
Nghe qua Voi vội tiến liền ra
Khôn ngoan nổi tiếng, nhưng rồi cũng
Phát biểu tâm tình giống bọn kia:
“Cá voi”, Voi bảo, “sao to thế!
Muỗi mắt, Kiến rằng, bé quá ta!
Tôi như khổng lồ đối với nó”
Tự xét con nào cũng hả hê
Thượng đế truyền rằng: “Thôi thế được
Muôn loài cho rút khỏi thềm hoa”
Nhưng mà con vật điên khùng nhất
Hàng đầu có lẽ giống người ta
Nhìn mình bằng mắt con chuột chũi
Nhìn mình bằng mắt chú miêu già
Khoan thứ cho mình bằng mọi cách
Với người bắt bẻ chẳng gì tha
Con mắt nhìn mình, mắt Phật tổ
Con mắt nhìn người, mắt Dạ xoa
Tạo hoá sinh ra loài túi kép
Từ cổ đến giờ vẫn thế a!
Nhược điểm của người đựng túi trước
Lỗi mình thì để túi sau che
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/09/2017 17:38
Một hôm đức Thiên Lôi hiệu triệu
Các chúng sinh tề tựu thiên đình.
Phán cho ai nấy xét mình,
Phần nào trái mắt, thực trình chớ lo.
Để Ngài liệu sửa cho vừa ý.
Rồi Ngài kêu ngay khỉ lại gần
Phán cho: Có lẽ gì cần,
Thì cho được phép phân trần trước tiên.
Ngắm mình với bạn bên đây đó
So sánh coi mình có đẹp không?
Tâu rằng: Thần rất hài lòng
Bốn chân đâu kém, lại trông nuột nà.
Hình giáng đẹp thật là tuyệt đối
Không còn chê, còn nói vào đâu
Lại còn mày mặt thanh tao
Xưa nay thần vẫn tự hào vô-song.
Chỉ bạn Gấu tiến lên trước bệ.
Như thợ Giời mới đục phác ra
Ví ai muốn vẽ anh ta,
Chắc anh chẳng để hoa-gia ngắm nhìn.
Liền thấy Gấu tiến lên trước bệ.
Ai cũng ngờ lên để kêu than.
Nhưng không! Chàng rất hân hoan
Khoe mình thật quá hoàn toàn dễ coi.
Rồi chỉ trích hình voi quái lạ.
Nên xén tai mà vá vào đuôi.
Mình đà to mập khó coi
Lù-lù một đống lại ôi hình gì?
Voi nghe thấy Gấu chê mình mãi
Bỗng mất khôn, cũng lại như ai
Cũng khoe mình đẹp hết lời
Rồi chê vẻ xấu Cá-Voi mập xù.
Kiến tự phụ khổng lồ to tát
Nỏ mồm chê bọ Mạt nhỏ nhoi.
Thấy trò Lươn chạch, Bơn Trai,
Quên mình chân bẩn, đuốc soi chân người,
Lôi-Chúa ngán cho lui về hết
Mặc lũ điên bới vết lẫn nhau.
Dù sao cũng được một chiều
Thẩy đều vui phận chẳng kêu phiền Ngài.
Bọn điên nhất, thì Người ưu đẳng
Vì ta đây, ai chẳng đã từng:
Xét người bằng mắt mèo rừng
Xét ta bằng mắt như bưng chuột chù
Lỗi mình thấy nhỏ to tha hết
Lỗi người thì khắc nghiệt phanh phui
Nỡ tâm chi mấy thợ Giời
Âm thầm một kiểu trêu người xưa nay
Bắt người thấy hoá tay thợ bị
Làm bị đôi kiểu để vắt vai
Lỗi người bị trước phơi-phơi
Bị sau khuất khoắn thì vùi lỗi ta.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/09/2017 19:01
Một hôm kia, Ngọc Hoàng Thượng Đế
Đấng Hoá Sinh – Chúa Tể muôn loài,
Truyền lệnh tất cả tôi đòi,
Đại diện các giống, các nòi sinh linh
Họp đông đủ cho Ngài dạy việc:
Mỗi loài phải tính thiệt, tính hơn,
Về thân xác, lẫn tay chơn
Có gì bất mãn, đệ đơn kêu nài.
Rồi Ngài sẽ xét xem, chữa trị
Giúp mỗi loài phỉ chí, toại nguyền,
An vui, hạnh phúc triền miên,
Đáng công kiếp sống tại miền trần gian.
Được gọi trước là loài Khỉ Đột,
Thượng Đế dạy: “Chớ thốt lời nào,
Hãy nhìn kỹ các đồng bào
Để rồi so sánh điểm nào ngươi thua”
Chập lâu sau, nhìn đi ngó lại,
Khỉ khép nép quỳ lạy Ngọc Hoàng:
“Con đã nhìn thật rõ ràng,
Thấy mình toàn vẹn, phàn nàn là sai.
Tạ ơn Ngài tạo con nhanh nhẹn,
Di chuyể mau, chẳng thẹn với ai,
Bốn chân chạy nhảy như bay,
Trên cây, đưới đất, ai tài hơn con?
Chỉ thương hại bạn hiền là Gấu,
Tướng phục phịch coi xấu lạ kỳ,
Dị hình, dị tướng ai bì?
Cả đời nào dám mấy khi soi hình!”
Nghe khỉ chê tưởng chừng Gấu giận,
Nào ngờ nó không bận buồn phiền,
Lại còn kiếm cách làm duyên,
Nhảy múa, nhào lộn, an nhiên vui đùa.
Gấu hãnh diện thân hình khoẻ đẹp,
Tội nghiệp Voi đầu dẹp, tai to
Đuôi thật quá nhỏ, ốm o,
Tướng đi chậm chạp, khiến cho tức cười!
Voi nói không buồn bàn cãi,
Nó được tiếng khôn dại nhất đoàn
Đang tâm trào phúng sỗ sàng,
Chê Cá Voi lớn, kềng càng khó coi!
Kiến chê Mọt thân hình quá nhỏ
Tưởng mình to thật khó ai bằng,
Tất cả lộn xộn lăng xăng,
Thảy chê người xấu, mình hằng đẹp xinh!
Thấy tất cả tỏ ra mãn nguyện
Thượng Đế bỏ qua chuyện sửa sai,
Các loài sinh vật trần ai,
Đều một chứng bệnh: thấy ngay lỗi người.
Toàn chúng sinh bệnh trầm trọng nhất:
Rất bén nhạy ý thức tật người,
Để khinh bỉ, hoặc chê cười,
Tật mình không thấy, nên lười ném đi.
Người lầm lỗi: hăng say trị tội,
Mình lỗi lầm: cơ hội thứ tha
Nhìn mình với mắt hiền hoà,
Nhìn người với mắt quan toà khắt khe!
Thượng Đế tạo ra muôn vật,
Thảy giống hệt một tật như nhau,
Đều có túi trước, túi sau,
Từ thời Thượng cổ, lúc nào khác hơn?
Túi trước chứa lỗi lầm người khác,
Nên dễ thấy,chốc lát đã đầy!
Túi sau lưng, khó trở xây,
Vì thế quên lửng, năm nầy tháng kia.