Bình thường tôi phải mở ra
Bài thơ bằng cách ngợi ca Vương triều

Nhưng tôi bỗng thấy điều thú vị
Dạ dày trong cơ thể của ta
Nghĩ gần rồi lại nghĩ xa
Dạ dày chẳng khác Hoàng gia, Triều đình:

Khi Dạ dày có tình có ý
Các cơ quan mọi nhẽ vâng theo
Tứ chi có bữa mệt nhiều
Bởi vì phục vụ sớm, chiều, tối, đêm

Tứ chi quyết ngồi yên nhàn nhã
Sẽ không làm gì cả từ đây
Học theo bác cả Dạ dày
Lão nào có giống chân tay bao giờ?

Tứ chi nghĩ đổ mồ hôi xuống
Vất vả mà rồi uổng công sao
Dạ dày sung sướng nhận vào
Không làm mà vẫn được bao thứ về

Rồi đến một ngày kia chiến sự
Tứ chi làm một vụ bãi công
“Dạ dày, nói thật với ông
Từ nay ông tự kiếm ăn mỗi ngày!”

Nhưng tất cả thấy ngay nguy hiểm
Các cơ quan mỏi mệt không ngờ
Tim không đủ máu bơ phờ
Tứ chi mất sức xác xơ toàn phần

Tứ chi thấy sai lầm cách nghĩ
Bác Dạ dày đâu chỉ ngồi chơi
Hoàng gia thì cũng thế thôi
Giữa “cho” và “nhận” đồng thời như nhau

Hoàng gia đảm bảo bao người thợ
Được mưu sinh đủ bữa cho mình
Thương nhân giàu có lợi sinh
Quan viên hưởng lộc, dân tình ấm no

Duy trì trật tự quốc gia
Mê-nê-ni-út khi xưa bảo rồi:

“Thời mấy kẻ nói lời bất mãn
Tuyên bố mình tạo phản từ đây
Tự lo đời sống mỗi ngày
Nhưng rồi tai vạ chuốc ngay tức thì

Họ cũng giống Tứ chi chẳng khác
Sẽ chuốc ngay tệ bạc vào thân
Định làm loạn, quá ngu đần
Phải về vị trí thần dân của mình”


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)