Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Nguyễn

Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:42

Tưởng là yếm đỏ còn son,
Ai hay yếm đỏ có con một bầy.
Ví dầu bậu đó qua đây,
Chẳng cho qua lại một giây giải buồn.
Trăng rằm mười sáu đúc chuông,
Ai cầm con nguyệt thì buông nó về.
Dầu anh lạc Sở qua Tề,
Trăm năm anh cũng lộn về cùng em.
Bán buôn nuôi bạn trọn niềm,
Chừng nào trăng khuyết lưỡi liềm sẽ hay.
Kiểng vật còn đây người trồng đâu mất,
Bạn ngọc xa rồi gia thất ai coi.
Nhạn về biển bắc nhạn ôi,
Bao thuở nhạn hồi kẻo én đợi trông.
Phải chi em vác nổi cây súng đồng,
Em ra đi lính thế cho chồng một khi.
Vợ chồng là nghĩa phu thê,
Tay ấp má kề sanh tử có nhau.
210. Chẳng tham của sẵn anh đâu,
Tham vì nhơn ngãi của đầu móng tay.
Bao giờ cho đặng sum vầy,
Giao ca đôi mặt dạ nầy mới vui.
Đứng xa thấy dạng em cười,
Cũng bằng vàng chín vàng mười trao tay.
Vượn lìa cây có ngày vượn rũ,
Anh xa nàng mặt ủ mày châu.
Ngồi buồn giả chước đi câu,
Cá ăn không giựt mảng sầu căn dươn.
Trách ai rắp ngõ rào đường,
Cho thiếp xa chàng tội nghiệp hỡi ai.
Trách người mau lợt mau phai,
Chẳng thương vợ yếu chẳng hoài con thơ.
Lòng sông lòng biển còn dò,
Nào ai bẻ thước mà đo lòng người.
Bấy lâu một bước anh không rời,
Bây giờ mặt biển chơn trời quản bao.
Ngọc lành ai dể bán rao,
Chờ người quân tử mà trao ngọc lành.
220. Bậu để chê ai tóc mai rạnh rạnh,
Bậu để chê chê cho chồng hiếu hạnh bậu đâu.
Con bướm đậu nhành dâu, lòng sầu ái tue61t,
Cám thương người cách bức xa xuôi.
Bao đành kẻ tới người lui,
Một mình luống những ngậm ngùi nhớ trông.
Ngọc còn ẩn bóng cội tùng,
Náu nương chờ đợi anh hùng vãng lai.
Thấy em như thấy mặt trời,
Thấy thì thấy vậy trao lời khó trao.
Cổ cao ba ngấn cổ cao,
Răng đen hột dỗ miệng chào có duyên.
Trắng như tiên không duyên anh không tiếc,
Đen như cục than hầm, duyên đẹp thì ưng.
Tay bưng dĩa muối chấm gừng,
Gừng cay muối mặn xin đừng đổi thay,
Muối mặn ba năm còn mặn,
Gừng cay sáu tháng còn cay,
Đèn treo dưới gió ngọn đèn day,
Đố anh có biết duyên nầy về đâu.
Anh đi chín quận chín châu,
Không thấy ai như bậu, dãi dầu nắng mưa.
Bậu đã đành dạ bậu chưa,
Đặt tay lên dạ bậu dừa tay đi.
230. Chim quyên hút mật bông quì,
Vợ anh còn, con anh sẵn, thương thì cám ơn.
Rửa nhơ biển bấc chi sờn,
Trước nam chép tội Thái Sơn đâu cùng.
Nguyệt hoa hoa nguyệt não nùng,
Đêm xuân ai dễ cầm lòng cho đang.
Thiếp thà đòn gánh đôi quang,
Bán buôn nuôi mẹ chàng sang mặc chàng.
Đang khi bợ ngợ giữa đàng,
Ngãi nhơn cũng tiếc bạc vàng cũng thương.
Trồng tre thì phải khai mương,
Làm trai hai vợ phải thương cho đều.
Công anh đốn trúc cặm nêu,
Cha mẹ không gả anh kêu thấu trời.
Tay bưng chén kiểu ngũ liễu hoa rơi,
Thấy em nhỏ tuổi nhiều nơi anh rầu.
Một sông dễ bắc mấy cầu,
Thiếp là phận gái biết hầu mấy nơi.
Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.
240. Tóc em dài sao em không bới,
Để bao hoài bối rối dạ anh.
Tóc dài thì tốn tiền chanh,
Nào ai bán tóc nuôi anh bao giờ.
Tóc dài thì tóc rụng đi,
Tham người có nghĩa tham chi tóc dài.
Tóc dài thì tốn tiền dầu,
Nào ai bán tóc để đầu trơ trơ.
Dạy con dạy thuở còn thơ,
Dạy vợ dạy thuở ban sơ mới về.
Ngó lên liễn dán thơ đề,
Trách người quân tử không hề vãng lai.
Đôi ta chẳng mốt thì mai,
Chẳng trong tháng chạp thì tháng giêng.
Bậu là con gái hữu duyên,
Đừng cho sóng dợn thuyền quyên lướt vào.
Ngó lên Châu Đốc Vàm Nao,
Thấy buồm anh chạy như dao cắt lòng.
Nằm trong màng tạ kim tòng,
Ba nơi đi nói trong lòng chưa ưng.
250. Anh đi em một ngó chừng,
Ngó sông sông rộng ngó rừng rừng cao.
Thức chờ tim lụn dầu hao,
Năm canh thơ thẩn ra vào những trông.
Rộng đồng anh thả bướm bông,
Họ Lê anh hỡi có công đợi chờ.
Ở náu nương chờ người quân tử,
Ngọc lộn bùn chờ thuở nước trong.
Ba năm anh oán để ghi lòng,
Chưa nguôi tấc dạ bậu hòng vinh vang.
Thân em như thể xuyến vàng,
Thân anh như manh chiếu rách, bạn hàng bỏ quên.
Nhờ trời cho gió thổi lên,
Cho manh chiếu rách nằm trên xuyến vàng.
Mắm ngon xem lấy mảng vàng,
Người khôn xem lấy hai hàng tóc mai.
Áo vá vai vợ ai không biết,
Áo vá quàn chí quyết vờ anh.
Áo vá quàn còn đàng chỉ lược,
Anh thương nàng sao được mà thương.
260. Áo vá quàn xiên xiên mũi mác,
Con gái đất nầy bạc ác khó ve.
Nói chi cao cách khó nghe,
Ngọc vàng khó kiếm củi tre thiếu gì.
Khóc lóc làm chi nín đi bớ cậu,
Buông anh về kẻo lậu tiếng ra.
Ngó lên trước ảnh tượng bà,
Đạo chồng nghĩa vợ do bà phân ly.
Hoạn nạn tương cứu, sinh tử bất ly,
Bây giờ anh đặng chữ vinh qui,
Ham nơi quyền quí, nghĩ gì tới em.
Cách bấy thu tưởng đà ly biệt,
Ai hay em còn chực tiết với anh.
Đem lòng ngơ ngẩn sao đành,
Chẳng duyên tơ tóc cũng tình nghĩa xưa.
Làm thơ mà gởi cho mưa,
Mưa đưa cho gió, gió đưa cho chàng.
Tiếc vàng mà lộn với than,
Tiếc con chim phụng lộn đoàn le le.
Nước lên khoả bực tràn bờ,
Anh về viếng mẹ bao giờ anh sang.
270. Chẻ tre lựa lóng đương sàng,
Chờ ba năm nữa cho nàng lớn không.
Rượu ngon cái cặn cũng ngon,
Thương em bất luận chồng con mấy đời.
Thuyền dời bến cũ khôn dời,
Khắn khắn một lời quân tử nhứt ngôn.
Con cá ở ao môn, sầu tam tứ nhị,
Ai cho anh được chữ sang giàu, chẳng nghĩ tới nhau.
Lựu lê bình bát mảng cầu,
Bốn cây tứ quí anh sầu một cây.
Ngãi nhân như bát nước đầy,
Bưng đi mà đổ hốt rày đặng sao.
Ngó lên đầu tóc em bao,
Chéo khăn em bịt dạ nào chẳng xiêu.
Tiếc cây củi quế êm rìu,
Rừng nhiều thú dữ nên tiều xa non.
Tay cầm ngòi viết dĩa son,
Anh muốn vuông tròn xao lãng tại em.
Nước trong giếng đá hôi phèn,
Tiếc người quân tử mà hèn mẹ cha.
280. Nên quan cũng bởi vì va,
Sao thế gọi là cái tật chẳng nguyên.
Bông sen nở, bông sen nổi, gốc sen chìm,
Bao nhiêu quí vật đều tìm quí nhơn.
Chim kêu ải bắc non Tần,
Nửa phần thương mẹ nửa phần thương em.
Cỏ rơm tạm đỡ buồng mền,
Biết là nhơn ngãi có bền cùng chăng.
Chiều chiều én liệng ải Vân,
Con nhạn kêu ải bắc, muôn phần nhớ thương.
Nước trong lẻo lẻo tợ gương,
Sao em chẳng múc em nhường cho ai.
Chữ rằng: Xuân bất tái lai,
Còn duyên đâu nữa giồi mài uổng công.
Bậu muốn lấy chồng,
Mai mốt bậu lấy chồng cũng đặng,
Cám thương một chút mẫu từ dùi thẳng khó phân.
Con thiên lý mã, con vạn lý vân,
Lòng anh muốn cỡi một lần hai con.
Trông em đã mấy thu tròn,
Khăn lau nước mắt đã mòn con ngươi.
290. Thủng thỉnh mà lượm hoa rơi,
Ở cho có chí hơn người trèo cao.
Phải chi hỏi đặng nam tào,
Đôi ta duyên nợ ngày nào mới xong.
Thiếp như cá ở biển đông,
Chờ khi nước cạn hoá rồng lên mây.
Phải chi anh có phép thần thông,
Ngăn mây đón giá bắt rồng cỡi chơi.
Một mai trống giục quan dời,
Tiếc câu đoan thệ uổng lời giao ngôn.
Tới đây duyên đã bén duyên,
Trăng thanh gió mát cặm thuyền chờ ai.
Chữ rằng: Xuân bất tái lai,
Ngày nay hoa nở e mai hoa tàn.
Làm chi thiệt phận hồng nhan,
Năm canh gối phụng màn loan lạnh lùng.
Cầu cao ván yếu gió rung,
Em qua không đặng cậy cùng có anh.
Mẹ già ở tấm lều tranh,
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con.
300. Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]