秋雨

天隔雲陰慘不明,
蕭蕭秋雨落閒庭。
短長枯樹枝頭淚,
舒急黃蕉葉上聲。
吟斷低迷千里夢,
愁牽寥落五更情。
深閨最苦如花面,
一片愁容畫不成。

 

Thu vũ

Thiên cách vân âm thảm bất minh,
Tiêu tiêu thu vũ lạc nhàn đình.
Đoản trường khô thụ chi đầu lệ,
Thư cấp hoàng tiêu diệp thượng thanh.
Ngâm đoạn đê mê thiên lý mộng,
Sầu khiên liêu lạc ngũ canh tình.
Thâm khuê tối khổ như hoa diện,
Nhất phiến sầu dung hoạ bất thành.

 

Dịch nghĩa

Bầu trời mây che tăm tối ảm đạm
Mưa thu tí tách rơi ngoài sân vắng
Nhánh cây khô giọt lệ ngắn dài
Lá chuối vàng tiếng giũ chậm nhanh
Khóc dứt đê mê ngàn dặm mộng
Sầu vương lác đác năm canh tình
Phòng khuê thật buồn như mặt hoa
Hình dáng nỗi buồn không hoạ được


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Bùi Hạnh Cẩn

Trời cách mây mù thảm chả xanh,
Mưa thu sân vắng giọt buồn tanh.
Đầu cành cây héo châu dài vắn,
Trên lá tiêu vàng tiếng chậm thanh.
Hát dứt đê mê mơ vạn dặm,
Sầu giăng quạnh quẽ nỗi năm canh.
Khuê sâu rất khổ mày hoa ấy,
Vẻ mặt buồn thương vẽ chẳng thành.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
35.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phạm Trọng Chánh

Trời thảm mây dăng tối mịt mùng,
Mưa thu tí tách nhỏ ngoài sân.
Cây khô dài ngắn rơi hàng lệ.
Tàu chuối vàng tơi tiếng chậm nhanh.
Ngâm dứt đê mê sầu vạn dặm,
Buồn dâng quạnh quẽ nỗi năm canh.
Khuê phòng riêng khổ người nhan sắc,
Một phiến sầu vương vẽ chẳng thành.

tửu tận tình do tại
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Trời cách mây mù cỏ chẳng xanh,
Mưa thu tí tách rơi ngoài sân.
Cây khô dài ngắn cành rơi lệ,
Tàu chuối tiêu vàng tiếng chậm nhanh.
Ngâm dứt đê mê mơ vạn dặm,
Sầu vương quạnh quẽ nỗi năm canh.
Phòng khuê khổ nhất mày hoa ấy,
Vẻ mặt buồn thương chẳng vẽ thành.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đất Văn Lang

Trời đặc mây mù đen ảm đạm
Mưa thu tí tách rụng ngoài sân
Cành cây khô giọt châu dài ngắn
Lá chuối vàng khua tiếng chậm nhanh
Hết vịnh mê man mơ vạn dặm
Lại sầu man mác nỗi tàn canh
Khuê phòng sầu thảm như mày liễu
Một nét buồn riêng khó hoạ thành.

Đất Văn Lang
15.00
Trả lời