Thơ » Việt Nam » Cận đại » Dương Khuê
Đăng bởi Vanachi vào 26/07/2005 01:20, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 26/02/2020 21:03
Mưỡu:
Ngày xưa Tuyết muốn lấy ông,
Ông chê Tuyết bé, Tuyết không biết gì.
Bây giờ Tuyết đã đến thì,
Ông muốn lấy Tuyết, Tuyết chê ông già.
Nói:
Hồng, Hồng, Tuyết, Tuyết,
Mới ngày nào chửa biết cái chi chi.
Mười lăm năm thấm thoát có xa gì!
Ngoảnh mặt lại, đã tới kỳ tơ liễu.
Ngã lãng du thời quân thượng thiếu,
Quân kim hứa giá, ngã thành ông.
Cười cười nói nói tương phùng,
Mà bạch phát với hồng nhan chừng ái ngại.
Riêng một thú Thanh Sơn đi lại,
Khéo ngây ngây dại dại với tình.
Đàn ai một tiếng Dương tranh?
Non xanh xanh, nước xanh xanh,
Sớm tình tình sớm, trưa tình tình trưa.
Nhớ ai tháng đợi năm chờ,
Nhớ người độ ấy bây giờ là đây!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi simulator ngày 18/02/2009 18:36
Câu 5 và câu 6 thật ra là:
Ngã lãng du thời quân thượng thiếu
我 浪 遊 時 君 上 少
Thiên kim hứa giá ngã thành ông
天 今 許 嫁 我 成 翁
Chữ quân thông thường nghĩa là chàng, tuy nhiên chữ quân cũng có nghĩa là nàng và hai này có nghĩa là:
Lúc tôi còn du chơi thì nàng hãy còn nhỏ
Giờ nàng đã đến tuổi lấy chồng thì tôi đã già rồi
Gửi bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 27/08/2010 23:38
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Nguyễn Đông Ngạn ngày 27/08/2010 23:59
Có 1 người thích
Sau đây là bản hiệu đính bài "Hồng Hồng, Tuyết Tuyết" của học giả Nguyễn Quảng Tuân:
Hồng Hồng, Tuyết Tuyết
(Gặp lại cô đầu cũ)
Hồng Hồng, Tuyết Tuyết!
Nhớ ngày nào chửa biết cái chi chi.
Mới dăm năm thấm thoắt có xa gì,
Ngoảnh mặt lại đã đến kỳ tơ liễu.
我曩遊時君尚少﹐
君今許嫁我成翁。
Ngã nẵng du thời quân thượng thiếu,
Quân kim hứa giá ngã thành ông.
Cười cười, nói nói sượng sùng,
Mà bạch phát hồng nhan chừng ái ngại.
Riêng một thú thanh sơn đi lại,
Khéo ngây ngây, dại dại với tình.
Đàn ai một tiếng dương tranh.
(Dương Khuê)