Liếc trông giá đáng mấy mười mươi,
Đem lạng vàng mua lấy tiếng cười.
Trăng xế nhưng mà cung chửa khuyết,
Hoa tàn song lại nhị còn tươi.
Chia đôi duyên nọ đà hơn một,
Mà nét xuân kia vẹn cả mười.
Vì chút tình duyên nên đằm thắm,
Khéo làm cho bận khách làng chơi.


Cô đào là Hiệu Thư, người mà tác giả đã bồng bột tỏ tình giữa cánh đồng khi xưa. Khi thành Tổng đốc Hải An mời đào nương đến hát lễ sinh nhật, bất ngờ hai người gặp lại nhau. Ông cưới Hiệu Thư làm thiếp vì vẫn còn “mê” nàng.

[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]