Tôi sống bên ngôi nhà nguyện trống không,
Trên đỉnh đồi cao bên bờ sông,
Vậy nên bức tranh toàn cảnh thành phố
Trước mặt tôi hiện rõ rành.
Cảnh trí, luôn đổi thay dáng hình,
Từ bên ngoài tôi nhìn ra rõ cả
Trong bức màn ảo huyền sự hùng vĩ
Quá khứ xa xăm thăm thẳm đất quê mình.
Bên kia sông, trên bờ, một đống gỗ,
Chiếc cần cẩu, cả núi cát khổng lồ,
Vội vã những người đàn bà - Không để nhỡ!
Trên chiếc cầu con ngồi khoả giũ giặt vò,
Nào áo nào quần - những giỏ làn đầy ắp.
Còn những chiếc xuồng phóng như bay, la hét,
Giạt những con sóng táp vào bờ.
Rồi vườn cây. Trong những vườn cây đang xanh lá
Là những nhà chung cư đã ngả màu vàng
Và một dãy lâu đài già nua cũ kỹ,
Tối một mầu, như từ huyền thoại xa xăm,
Giữa nổi bật lên một khối kiến trúc
Không hiểu của ai… Khói toả mịt mùng…
Và hình như, chiếc xe buýt số ba đang chạy
Trên tuyến đường số sáu thong dong.
Đâu đó người ta đang xây cầu, đâu đó người ta đang đào hố,
Khắp chốn, khắp nơi tiếng quạ kêu vang,
Và kết thúc bức tranh toàn cảnh
Là đường chân trời điềm đạm thâm trầm.
Những cây dương hiện ra mọi chỗ
Chỉ đến sườn đồi nơi đây mới chịu dừng chân,
Còn đằng kia, chìm trong sương khói
Vòm mái Kremli trầm mặc ánh vàng
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]