Ta nhớ thủa mười lăm trẻ dại,
Khoẻ như bê, chạy nhảy suốt ngày.
Trước sân, lê táo chín đầy,
Cứ trèo lên hái, một ngày nghìn phen!
Rồi đột nhiên, nay tròn năm chục,
Đi mỏi rồi, chỉ chực nằm, ngồi.
Chiều chủ nhân, gượng nói cười,
Trăm buồn một nỗi sinh nhai nhọc nhằn.
Tường bốn vách trống trơn như cũ,
Vợ chồng nhìn mặt võ như nhau!
Con thơ lễ phép biết đâu?
Thèm cơm, khóc mếu, đứng đầu cửa Đông.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]