Nhớ thuở mười lăm, tính thơ ngây,
Khoẻ như con vâm, chạy đó đây.
Trước sân táo chín vào tháng tám,
Một ngày tới ngàn lần trèo cây.
Tới nay tuổi đà vừa năm chục,
Hết nằm lại ngồi, ì một cục.
Miễn cưỡng nói cười cùng chủ nhân,
Trăm lo dồn lại, buồn thời cuộc.
Vào nhà bốn vách trước như sau,
Vợ chồng sắc tướng giống hệt nhau.
Con dại chẳng nề phép cha mẹ,
Tựa cửa đòi ăn miệng làu bàu!