Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang

Trăng sáng rọi giếng xưa,
Nước giếng không gợn sóng.
Không có người khuấy lên,
Lòng này không xao động.
Dù có người khuấy lên
Động qua, lặng rất chóng.
Trong vắt một tấm lòng,
Giếng xưa trăng rọi bóng.