Bản dịch của Đào Duy Anh

Trăng sáng chiếu giếng xưa,
Nước giếng không gợn sóng.
Không bị người lôi kéo,
Lòng giếng vẫn lặng yên.
Túng sử người lôi kéo,
Động rồi lại lặng yên.
Lòng ta trong vằng vặc,
Như trăng chiếu nước giếng xưa.