Khuất Nguyên bị đuổi, ba năm không được gặp lại chúa. Dốc trí hết trung mà bị gièm bỏ. Lòng buồn lo rối, chẳng biết làm sao. Bèn đi tìm Chiêm Doãn xin bói, rằng: “Có điều nghi ngại, xin tiên sinh đoán cho.” Chiêm Doãn bèn đặt thẻ và lau vỏ rùa: “Ngài toan dạy gì đây?”
Khuất Nguyên liền đáp ngay: “Ta nên khẩn khoản mà giữ trung à? Hay nên thù ứng tới lui cho đến cùng à? Ta nên cuốc xáo vỡ vạc ra sức cày à? Hay nên giao du quyền quý mà thành danh à? Nên nói ngay chẳng kị mà nguy mình à? Hay nên theo đòi giàu sang mà cầu vinh à? Nên cất mình cao thượng mà giữ lẽ phải à? Hay nên ê a nhu nhơ mà thờ con gái à? Nên liêm khiết chính trực mà trong veo à? Hay nên mềm dẻo trơn tru như mỡ như da mà nịnh chiều à? Nên ngang tàng như ngựa nghìn dặm à? Hay nên lênh đênh như vịt nước theo dòng chìm nổi mà cầu sống tạm à? Nên cùng kì kí đua đòi à? Hay nên theo dấu ngựa tồi à? Nên cùng hồng hộc mà thi cánh à? Hay cùng gà vịt mà giành mánh à? Cái gì tốt cái gì xấu? Gì nên theo gì nên bỏ? Đời ngầu đục mà chẳng trong: cánh ve nặng trĩu, nghìn cân nhẹ bong; chuông vàng bỏ xó, chĩnh đất kêu oang; kẻ gièm đắc chí, người ngay mủi lòng. Ôi sao vắng lặng a?”
Chiêm Doãn bèn buông thẻ mà tạ rằng: “Phàm thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài; vật có chỗ không đủ, trí có chỗ không ngời; số có chỗ không xiết, thần có chỗ không soi; dụng tâm như ngài, thẻ rùa thực không thể biết được.”