Yêu chậm
Bạn còn nhớ, ơi khuôn ốp cửa Ircut,
nhớ cô nàng có nét mặt kiêu kiêu,
nhớ tội tôi: theo ý đồ trong sáng nhất,
tiếp cận em, bỗng bị đánh tan tành,
bởi vì em không cho được đến gần?
Mang vẻ mặt thiên thần đầy ma lực,
em đi sát bên tôi, nhưng không cho động chạm,
áo em may túi đỏ trên nền xanh,
hai mắt đung đưa, như hai áng sương mù.
Nhưng tôi mới hướng về em bước đến,
em đã khép hai chân thật kín,
nhíu lông mày che đôi mắt tối đen,
đưa ngón tay che chắn môi: không, không.
Mà dạo trước, tôi vẫn còn xuẩn ngốc,
các cô gái, tôi chia ra hai nhóm:
nhóm dễ gần và nhóm tránh con trai.
Thế mà có người nói láo về tôi:
cả đời tôi nổi trôi giữa đàn bà, con gái.
Tôi vốn ngại các cô hay tính toán,
tôi hoá đá với sự e lệ đám tượng thờ,
chuyện lãng mạn mà tưởng bẫy giăng chờ.
Có một lần, nàng viết thư đại ý:
“Hãy tưởng tượng: một buổi chiều chạng vạng,
mùi tử đinh hương ngào ngạt bốn bề,
khu vườn hoang,
rất đúng kiểu Pauxtôpxki.
Hai ánh mắt
gặp nhau nhìn bối rối.
Mảnh sân trời.
Đôi ta.
Cây nến cháy
làm hai ta thấy gần nhau hơn nữa
nến thì thầm điều gì đó với ta,
vòng qua khay mứt, lướt trên mặt bàn,
trong tiếng mưa rơi nhè nhẹ,
dù em đã cố ngăn chúng lại,
hai bàn tay vẫn tìm tới gặp nhau
lần theo đường chỉ may…
Những năm sáu mươi
một thời đáng nhớ!
Thơ ca khuấy động mọi miền đất nước.
Cả nước sống trong tâm thế chờ mong,
còn cô nàng
mơ kiếm được tấm chồng…
Và có thể, đơn giản, chỉ mong yêu chầm chậm?
Nhưng ngày đó, như trâu bò, chúng tôi quen sống sượng,
coi yêu nhanh mới hợp mốt, hợp thời.
Cầu Chúa trời tha lỗi cho chúng tôi!
Vì đã coi nhút nhát của các cô khó tính
là đạo đức giả,
và nhiều khi chả nhận ra rằng
trong tiếng “không” dữ dội
đôi khi lại là “vâng”…
Vậy bây giờ nàng đang ở đâu-
cô gái Ircut ngày xưa ấy,
con cào cào mong manh tôi chưa tìm hiểu hết?
Nàng đẩy xe nôi, đang chậm bước, với cháu trai,
bé vừa cười vừa giơ tay
bắt sợi lông tơ lượn bay theo gió
trên hè phố lát gỗ,
mọc kín bồ công anh,
chui qua khe ván,
toả hương man mác.
(hoặc: bé vừa thở khụt khịt.)
Cứ như từ bồ công anh trong các sân nhà,
thời gian thổi tung các sợi lông tơ,
như cuốn tuổi trẻ chúng tôi đi xa mãi mãi
và thật nhẹ nhàng tôi nghĩ:
“Nàng rõ ngu ngơ…”
Rồi sau đó, không dễ dàng gì tự thú:
“ Chính mình cũng dại khờ…”
Ôi, có biết bao nhỉêu là đau khổ
trong chiến công vô bổ của đàn ông!
Phải trong những năm cuối đời, tôi mới nhận ra:
Chuyện yêu gấp kiểu nhà binh sao mà chán,
Quý nhất trên đời là yêu chầm chậm.