Bản dịch của Nguyễn Minh

Nắng chiều khuất phía tây sau núi
Tới lều thăm sư cuối rừng sâu
Lá rơi rụng, người thấy đâu
Đường xa mây lạnh vương sầu giăng giăng
Một mình gõ khánh vang trong tối
Níu dây mây hưởng cõi an nhàn
Ở trong cát bụi thế gian
Ta đành yêu - ghét cho cam phận người.