Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Kinh Môn sương xuống, cây sông trơ,
Buồm vải gió thu hình bóng mờ.
Chẳng phải chả Lư tìm đến đó,
Bởi yêu núi Diệm nổi danh xưa.