Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Bốn mươi tuổi vẫn chưa già,
Chuyện buồn bao nổi tóc ta trắng đầu.
Sao đàn cò trắng bến sâu,
Chẳng lo phiền não mà đầu bạc tơ?