Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Bạch Vân khe núi Thiên Bình,
Vô tâm mây nổi lặng thinh nước nhàn.
Cớ chi lại xuống ruộng ngàn,
Càng thêm sóng gió nhân gian luỵ phiền.