Đeo ấn mười năm đã lẻ hai,
Hằng mong Chúa Thượng đoái hôm mai.
Việc nhiều sinh bệnh thôi hưu vậy,
Ngày một lưng cơm cũng đủ rồi,
Bỏ nước há không bè bạn gánh.
Về nhà chưa chắc cháu con vui!
Từ nay đánh chén ta say tít,
Chỉ sợ làm nhơ sử sách thôi!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]