Tặng Gabriel Randon

Khi đêm trút nỗi buồn lên bầu trời
Và khuôn mặt êm đềm của em trên ban công, nhợt nhạt
Dấu hiệu chủ yếu ở ngoài thời gian làm nổi bật
Sự tôn thờ em của anh được diễn đạt sâu xa

Đó là giờ của ý nghĩ thắp sáng những cây đèn
Thành phố lần lần mọi tiếng ầm ì ngừng tắt
Vắng vẻ, thụt lùi vào trong làn sóng xa xăm
Và mang cho cái dịu dàng những bản khắc hình bóng cũ

Nghiêm trang, chúng ta im lặng. Một chữ thỉnh thoảng buột ra
Chiếc cầu bấp bênh mà hồn với hồn thông cảm
Trời mất màu sắc; đó là sự quyến rũ xiết bao duyên dáng
Thời gian dường như chạy trốn giữa những ngón tay ta

Anh ở lại những phút giờ và những tháng năm
Không bao giờ làm khô cạn cái dịu dàng cảm nhận
Đầu và mái tóc em trên vai anh đè nặng
Giống như chết giữa những luồng ánh sáng phai màu

Kia cái hồ ngủ trong những giờ họp mặt
Dừng lại bên bờ giếng, nghỉ cạnh khóm hồng tươi
Và bằng sợ chỉ vàng ràng buộc chúng ta cùng mọi vật
Giữa cái vĩ vô hình rung vang cơn run rẩy kéo dài

Ôi! Coi chừng vào một lúc nào đó được bầu bởi tất cả
Để kỷ niệm của anh giống như một làn hương khô
Khi chúng ta cuối cùng mệt vì bước đi nhiều quá
Trên đường chiều, cô đơn, để an ủi lòng ta

Đây những khu vườn của đêm nở hoa
Trở nên mơ hồ những âm thanh sắc màu đường nét
Những tia sáng cuối cùng hấp hối trên chiếc nhẫn của em
Em có nghe chăng một vài vật vừa mới chết!...

Hãy đặt lên trán anh bàn tay em mát tựa nước ròng
Đặt lên mắt anh bàn tay em như hoa, hiền dịu
Và khi hồn anh nhìn thấy bí mật của bông hoa huyền diệu
Giống như bông huệ trung thành và nhợt nhạt trên thắt lưng em

Đó là Tình Thương đặt ngón tay lên ta đó
Và cả trái đất cất lên những tiếng thở dài
Giống như lòng anh say sưa khi kể lại
Mắt em buồn, dịu làm sao khi hướng lên trời

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]