Với nụ cười nhòa trong lệ ướt
Em ở lại bến tàu bên biển biếc xanh,
Và bão lại giỡn cánh buồm sũng nước
Cùng nỗi buồn và tình yêu của anh!

Anh đang lao vào chốn mông lung,
Vùi trong bão như cánh chim rệu rã, -
Vì tiếng rên, tiếng nức nở khôn cùng
Anh đã yêu đại dương nghiệt ngã.

Yêu thành phố miền cực này xa lạ
Nên sau cuộc phiêu du anh lại quay về
Vì nơi đó đang chìm trong buốt giá,
Vì nơi đó - ngập nỗi buồn tái tê.

Vì nơi đó chan hòa giọng nói,
Dẫu buồn đau vẫn rất nhân từ,
Với nụ cười nhòa trong lệ ướt
Em tiễn con tàu trong gió vi vu…