Nhà thơ tội nghiệp ơi, có phải anh
Viết bài ca về mặt trăng nhợt nhạt?
Đôi mắt xanh của ta nay bợt bạt
Vì đánh bài, vì rượu lại vì tình.
Chà, mặt trăng đã trào qua khung cửa,
Mỏi mắt quá thôi, ánh sáng cứ chảy tràn…
Ta đã đặt cược lớn vào Quy bích,
Nhưng Át rô kia lỡ tay ném xuống bàn.