Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương bốn
Đăng bởi Tung Cuong vào 15/08/2022 18:54
Но наше северное лето,
Карикатура южных зим,
Мелькнет и нет: известно это,
Хоть мы признаться не хотим.
Уж небо осенью дышало,
Уж реже солнышко блистало,
Короче становился день,
Лесов таинственная сень
С печальным шумом обнажалась,
Ложился на поля туман,
Гусей крикливых караван
Тянулся к югу: приближалась
Довольно скучная пора;
Стоял ноябрь уж у двора.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 15/08/2022 18:54
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 26/12/2022 05:28
Nhưng mùa hạ nước ta, nơi phương Bắc,
Giống cảnh đông ở miền Nam trong tranh hài nhất
Mới thoảng qua đã hết: điều ấy ai chả hay,
Dù ta không muốn thừa nhận điều này.
Hương thu toả đất trời nghe thoang thoảng,
Ngày mỗi hiếm ánh mặt trời chiếu sáng,
Ngày một co ngắn hơn đã thấy rõ ràng,
Cảnh mùa thu huyền bí ở trong rừng
Lộ dần rõ với thanh âm càng buồn bã,
Sương buông xuống trải khắp đồng, khắp ngả,
Ngỗng từng đàn nháo nhác rủ lên đường
Bay về phương Nam: lại đã đến gần
Một mùa - những tháng ngày hơi buồn tẻ;
Tháng mười một đang đứng chờ ngoài cửa.
Gửi bởi hongha83 ngày 26/06/2023 20:18
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 26/06/2023 20:21
Tiết trời đã ngả về thu,
Ngày đà ngắn lại, nắng như nhạt dần,
Rừng chiều trong áng phù vân,
Chập chờn ẩn hiện lúc gần, lúc xa,
Lá buồn xào xạc trong ta,
Cánh đồng thu nhuốm sương sa đầy trời,
Gọi đàn tiếng sếu xa vời,
Mỏi mòn đôi cánh đất trời phương Nam.
Nỗi buồn này để ai mang,
Đầy sân lá đỏ đã sang tháng Mười.