Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Đoàn Nguyễn Tuấn
Đăng bởi Đinh Tú Anh vào 01/02/2024 13:06
Kỵ hạc tiên ông khứ bất hoàn,
Đô lâu cao quải bạch vân hàn.
Thốn căn thạch táo linh thường tụ,
Bán chẩm hoàng lương mộng vị lan.
Hạ Khẩu viễn phàm xuyên bích lạc,
Hán Dương phương thụ ấn tình lan.
Yên ba đạm đằng cơ hoài trọng,
Phù thế du du nhất ỷ lan.
Tiên ông cưỡi hạc đi không về,
Lầu cao chót vót xuyên tầng mây trắng lạnh.
Rễ cây thạch táo còn đọng khí thiêng,
Bên gối chưa tan giấc mộng hoàng lương.
Cánh buồm xa từ Hạ Khẩu như xuyên non biếc xuống,
Cây cỏ thơm đất Hán Dương như in trên sóng nước.
Nơi khói sóng huyền ảo bao cơ sự nặng lòng,
Tựa lan can lòng bâng khuâng suy ngẫm về cuộc đời phù du.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 01/02/2024 13:06
Tiên ông cưỡi hạc đi không lại,
Chót vót lầu cao gió lạnh tê.
Thạch táo trên cây, thiêng khí đọng,
Hoàng lương bên gối, mộng còn mê.
Buồm từ Hạ Khẩu xuyên non xuống,
Cỏ chốn Hán Dương xuyến sóng về.
Khói sóng… trên sông… buồn lại ngẫm,
Phù du một kiếp, chạnh lòng ghê.