Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi hongha83 vào 15/02/2012 09:14
四更山吐月,
殘夜水明樓。
塵匣元開鏡,
風簾自上鉤。
兔應疑鶴發,
蟾亦戀貂裘。
斟酌姮娥寡,
天寒耐九秋。
Tứ canh sơn thổ nguyệt,
Tàn dạ thuỷ minh lâu.
Trần hạp nguyên khai kính,
Phong liêm tự thượng câu.
Thố ứng nghi hạc phát,
Thiềm diệc luyến điêu cừu.
Châm chước Hằng Nga quả,
Thiên hàn nại cửu thu.
Canh tư, núi nhả mặt trăng nhô lên,
Đêm gần tàn, gác soi bóng bên sông.
Trăng như gương mới lấy khỏi hộp che bụi,
Gió cuốn rèm như lưỡi liềm đang lên cao.
Lông thỏ trắng ngỡ như lông hạc,
Cóc như thèm áo lông điêu.
Quả phụ Hằng Nga đang cân nhắc lỗi của mình,
Ta đã chịu cơ hàn chín mùa thu rồi.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 15/02/2012 09:14
Đêm lụn, sông soi gác,
Canh tư núi nhả trăng.
Thỏ ngờ tóc bạc hẳn,
Thiềm mến áo cừu chăng?
Mành gió neo cong vắt,
Hộp trần gương sáng trưng.
Chị Hằng thương phận goá,
Thu lạnh chịu nằm dưng.
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 10/01/2015 11:14
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 15/03/2015 10:10
Canh tư, núi nhả trăng ra,
Đêm tàn, ánh nước sáng loà lầu cao.
Như gương bụi mới vừa lau,
Gió rèm vừa cuốn, móc câu khác nào.
Thỏ giờ trắng giống hạc sao,
Áo điêu, chắc cóc thế nào cũng ưa.
Hằng Nga, châm chước được chưa,
Tiết trời lạnh lẽo đã vừa chín thu...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/05/2015 18:08
Canh tư, núi nhả trăng,
Đêm tàn, gác sáng trưng.
Gió mới cuốn, rèm móc,
Bụi vừa phủi, hộp gương.
Người tóc bạc, thỏ ngại,
Áo điêu cừu, cóc thương.
Hằng-nga thật tội nghiệp,
Trời lạnh chín năm dưng.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 17/06/2016 03:11
Khoảng canh tư trăng nhô khỏi núi
Đêm gần tàn gác rọi bóng sông
Mặt trăng trong sáng như gương
Rèm che gió cuốn, thấy dường móc câu
Lông thỏ trắng ngỡ đâu lông hạc
Chú cóc như thèm khoác áo điêu
Hằng Nga quả phụ đăm chiêu
Ta cơ hàn đã trải nhiều, chín thu.