Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi Vanachi vào 09/03/2014 18:29
瘴癘浮三蜀,
風雲暗百蠻。
捲簾唯白水,
隱幾亦青山。
猿捷長難見,
鷗輕故不還。
無錢從滯客,
有鏡巧催顏。
Chướng lệ phù Tam Thục,
Phong vân ám bách man.
Quyển liêm duy bạch thuỷ,
Ẩn kỷ diệc thanh sơn.
Viên tiệp trường nan kiến,
Âu khinh cố bất hoàn.
Vô tiền tòng trệ khách,
Hữu kính xảo thôi nhan.
Ba vùng Thục khí độc ngùn ngụt,
Gió mây mờ nơi trăm chỗ Rợ ở.
Cuốn rèm lên chỉ có nước trắng xoá,
Ngồi co ro trên ghế thấy ngọn núi xanh.
Khỉ chuyền lâu mãi mới thấy,
Thân le nhẹ nên không quay lui.
Không tiền nên là người bị bỏ quên,
Có gương thì khéo chăm nhan sắc.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 10/03/2014 18:29
Ba Thục mây đen kịt
Trăm mường khí độc kinh
Cuốn mành toàn nước trắng
Tựa án cũng non xanh
Đi mãi thân âu nhẹ
Nhìn đâu bóng vượn nhanh?
Đường cùng tiền ghét mặt
Gương sáng bóng trêu hình
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/05/2015 10:33
Ba vùng Thục, khí ám,
Trăm Man gió mây trôi.
Cuốn rèm, nước trắng rặt,
Tựa ghế, núi xanh thôi.
Vượn lẹ nhìn khó thấy,
Cò nhẹ không trở lui.
Không tiền, kẻ ngồi xó,
Có kính, nhan sắc tươi.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 07/11/2019 16:44
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lâm Xuân Hương ngày 10/11/2019 16:49
Vùng Tam Thục nổi lên khí độc
Gió mây mờ trăm tộc man di
Cuốn rèm nước trắng trôi đi
Ẩn mình ghế thấy toàn vì núi xanh
Lâu không thấy vượn nhanh xuất hiện
Thân nhẹ âu bay biến không về
Cái nghèo theo đuổi người khờ
Có gương nhan sắc điểm tô vẽ vời.