Trang trong tổng số 12 trang (114 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:52
Tặng Georges Rall
Các sự vật hát ca trong đầu óc
Khi ký ức ta như chủ vắng nhà,
Bạn hãy nghe, chính máu ta ca hát...
Âm nhạc nào bí ẩn, đến từ xa!
Bạn hãy nghe! Chính máu ta than khóc
Khi hồn ta nay đã trốn đi,
Một âm thanh rất mới rất lạ lùng
Và sẽ vội im hơi trong chốc lát.
Người anh ruột thịt vườn nho đỏ,
Người anh kết nghĩa vườn nho đen,
Ôi máu, ôi rượu làm thần hiện!
Hãy ca, khóc! Hãy đuổi xua trí nhớ
Xua đuổi tâm hồn đến tận bóng đêm
Làm tê dại sống lưng ta khốn khổ.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:47
Tặng Léo Trézenik
Này xác thịt! Trái bị cắn của khu vườn trần thế,
Trái đắng cay và ngọt lịm chảy qua răng
Của những ai khát ái với miệng mồm,
Món tráng miệng kẻ mạnh giàu trong bữa ăn vui vẻ.
Này tình yêu! xúc động lẻ loi của người không xúc động
Nỗi kinh hoàng cuộc sống. Tình yêu nghiền dưới cối xay
Nỗi e dè của các người phóng đãng, thẹn thùng
Làm chiếc bánh cho kẻ tội đày ngày lễ trọng.
Này tình yêu, ngươi hiện ra như mục đồng xinh đẹp
Làm mộng mơ cô gái bên lửa bếp kéo tơ,
Trong hơi nóng cành khô những tối mùa đông,
Cô gái ấy chính là Xác thịt, và thời gian đồng vọng
Khi giấc mơ dập tắt kẻ mộng mơ – giờ linh thánh
Phải không? Xá gì cơn ngây ngất của hai ngươi,
Tình yêu và Xác thịt?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:46
Tặng Charles Vignier
Tối hôm ấy tôi cúi nhìn anh ngủ
Thân thể anh trong trắng trên cái giường tồi.
Và tôi thấy, như một người chăm chú đọc,
Tôi thấy rằng trần thế thảy phù vân!
Chúng ta sống, quả là điều kỳ diệu,
Khi cơ thể con người như hoa héo một mai!
Ôi tư tưởng chúng ta đi vào điên loạn!
Nào ngủ đi anh! Tôi vì anh, nỗi sợ dâng đầy.
Ôi, tôi khốn khổ yêu anh tình dòn mỏng
Thở khó khăn như ngày trút hơi tàn!
Ồ cái nhìn khép lại
Như ngày thần chết sẽ đến thăm!
Miệng anh cười với miệng tôi trong mộng
Khi đợi chờ nụ cười khác bạo tàn hơn!
Hãy dậy đi anh hỡi, nhanh lên
Và hãy nói phải chăng linh hồn ta bất tử?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:45
Tặng Gaston Sénéchal
Nào đưa tay, nín hơi rồi chúng ta ngồi xuống
Dưới cây to này nơi gió nhẹ tan nhanh
Thành tiếng thở rì rào trong lùm cây xám
Ánh trăng hiền, xanh nhạt vuốt ve cành.
Ngồi bất động, ta mãi mê nhìn đầu gối.
Chớ nghĩ gì, hãy mơ mộng. Hãy mặc cho
Hạnh phúc bỏ đi cùng tình yêu cạn kiệt,
Mặc chim cú cánh dài bay sượt tóc đầu ta.
Hãy quên đi hy vọng. Kín đáo và dằn lòng
Để tâm hồn hai ta cùng tiếp nối
Mặt trời im đang lặn buổi hoàng hôn.
Hãy lặng thinh giữa bình an đêm tối:
Ích lợi gì khuấy động giấc ngủ đầu hôm
Của thiên nhiên, vị hung thần ít nói.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:44
Tặng Jean Moréas
Tường trắng mái hồng, Quán trọ mới toanh
Bên con đường gió bụi, chân lữ hành dừng nghỉ,
Quán trọ hân hoan với biển đề Hạnh phúc.
Rượu vang xanh, bánh mì mới
Chẳng cần giấy thông hành.
Ta đến đó thuốc phì phò, hát ca và ngủ nghỉ.
Ông chủ là cựu binh, bà chủ vẻ điệu đàng
Lau chùi mười tượng trẻ con hồng nhạt mốc meo,
Nói về tình yêu, niềm vui, sự giàu sang thành thạo.
Căn phòng với trần đen bằng gỗ, dán nhiều hình
Mạnh mẽ, hình Ba Vua, hình mô tả Sấm truyền,
Tiếp đón bạn với mùi su hào nấu súp.
Bạn nghe chăng? Tiếng nồi niêu đồng bộ với
Tiếng đồng hồ tíc- tắc đếm nhịp thời gian
Và cửa sổ mở ra xa cánh đồng lúa chín vàng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:43
Tặng Jules Valadon
Đây Mùa Hè chuyên quyền, nhạt nhẽo, nặng nề
Như ông vua lười đang chủ trì hình phạt,
Vươn vai với nhiệt tình của bầu trời tòng phạm,
Và ngáp dài. Người ngủ bỏ việc công.
Chim sơn ca buổi sáng, mệt không ca.
Không bóng mây, làn gió cũng không gì
Làm nhăn nhíu bầu trời xanh, xanh mướt
Trong lặng thinh đờ đẫn giữa im lìm.
Sự tê tái làm ve sầu uể oải
Ngủ lơ mơ trên kẽ đá gập ghềnh
Bên suối cạn không còn trào vọt nữa.
Chuyển động ấy không ngừng như lụa bóng
Khi tiến lui mở rộng vẻ sáng ngời...
Ong vò vẽ vàng đen bay phơi phới.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:42
Tặng Charles Morice
Trước mọi sự phải có thêm âm nhạc,
Và thế nên chọn câu lẻ tốt hơn,
Mơ hồ hơn và tan loãng trong không
Không chút gì nặng nề và đặt để.
Khi chọn từ bạn cũng nên ghi nhớ
Đừng bỏ quên đôi chút khinh thường
Không gì quý hơn bài ca màu xám
Nơi Mơ hồ và Chính xác giao duyên.
Như đôi mắt đẹp sau khăn voan che phủ
Như ánh sáng ngày giữa chính ngọ lung linh
Như ánh xanh huyền ảo các tinh cầu
Trên một trời thu phôi pha mờ nhạt!
Bởi chúng ta vẫn còn mong sắc thái,
Không phải sắc màu, chỉ sắc thái mà thôi!
Ồ sắc thái này kết hiệp thành đôi
Mơ cùng mộng, kèn đồng cùng tiếng sáo!
Hãy xa lánh những Mũi gươm sát hại
Tinh thần hung hăng, ô uế tiếng cười,
Làm đôi mắt của Trời Xanh nhỏ lệ,
Bếp ăn nghèo với mùi tỏi xông hơi!
Hãy chộp lấy sự hùng hồn và bẻ cổ
Trong nhiệt tình năng nổ bạn sẽ làm
Cho Vần thơ được đôi chút dịu dàng.
Không tỉnh thức, vần sẽ ra quái gở.
Vả ai dám nói: sai lầm của Vận!
Trẻ điếc tai hay anh mọi điên rồ
Chúng ta lấy đồng xu làm trang sức
Nó kêu ồn khi cái dũa đưa qua?
Còn phải thêm âm nhạc mãi luôn!
Để câu thơ thành sự gì bay bổng,
Toả mùi hương hồn phách kẻ lên đường
Về bầu trời khác với những tình yêu khác.
Câu thơ bạn cuộc phiêu lưu tốt đẹp
Lãng đãng trong gió buốt lạnh ban mai,
Làm húng tây, húng láng sẽ trổ bông...
Cái còn lại đó chính là văn học.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:40
Chúng tôi luôn hiền hoà trước sự ngu si nhân thế,
Tha thứ thật lòng và đôi chút cảm thương
Sự ngây thơ cùng cực và lỗi phạm nhẹ nhàng
Trong bản chất ngây ngô của đời thường huyên náo.
Con người vốn thật đáng thương! Chết vì Célimène,
Cưới nàng Angélique hoặc đến trong đêm bóp cổ
Nàng Agnès và mọi tội tình ngu xuẩn ấy,
Để Tình Yêu ra yếu nhược hơn cả Hận Thù!
Tham vọng, Kiêu căng và những trò anh sa ngã,
Rượu mạnh làm ngập chìm, giãy giụa thân anh,
Tiền Bạc, Trò Chơi, Tội Ác, cùng tội lỗi vô vàn,
Vì thế nên tôi và bạn Mérat thân thiết
Đã cùng nhau từ bỏ mọi cảm xúc tầm thường
Sống say đắm du dương cùng thi phú!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:39
Tặng Ernest Delahaye.
Ôi buồn thật, kết thúc này quá tệ.
Ôi lẽ nào bất hạnh đến thế sao.
Nếu thật là con thú chết ngây thơ,
Và nhìn thấy máu mình trong mắt héo.
Luân-đôn bốc khói và kêu gào.
Thành phố trong Kinh Thánh thế sao!
Hơi bốc cháy, biển báo thành đỏ bạc
Nhà cửa quắt queo vặn vẹo kinh hoàng
Như nguyên lão của người già nhỏ bé.
Cả quá khứ kinh hoàng kêu than, khóc rống
Trong sương mù vàng vọt chốn dâm ô
Với những tiếng all right, indeed hoặc haôs.
Thật không ngờ thống khổ này vô vọng;
Thật không ngờ kết thúc này quá tệ, quá buồn:
Ôi lửa trời trên thành phố Thánh Kinh!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/03/2015 23:38
Những nếp gấp của thảm tường dầy kín
Từ dây treo rủ xuống phô trương
Những bức tường dài chỗ ẩn dật u huyền
Nơi sang trọng giao duyên cùng bóng tối.
Đồ đạc cũ, vải màu tươi tàn tạ
Giường nhìn qua như hối tiếc mơ hồ,
Mang phong thái và tuổi đời bí ẩn
Và tinh thần trong ẩn dụ tiêu tan.
Không sách vở, không hoa, không đàn sáo;
Trên gối mền trong nền tối chỉ còn,
Dáng nữ nhi xanh trắng hiện hình
Cười sầu muộn – làm chứng nhân áo não
Theo dư âm tiếng hát cũ tân hôn,
Trong ám ảnh của hương xưa hươu xạ.
Trang trong tổng số 12 trang (114 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối