Dưới đây là các bài dịch của Phan Cẩm Thịnh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 11 trang (104 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Sonnet 44 (Joachim du Bellay): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Ông thầy thuốc chữa cơn sốt run
Bằng cách đắp lên người khăn ấm
Còn cơn sốt tình yêu khô và nóng
Chỉ dịu đi khi thỏ thẻ với tình.

Bếp lửa cháy em thổi nước vào trong
Thì ngọn lửa càng bốc lên vùn vụt
Ngọn lửa kia nếu em muốn dập
Cần phải đem dội nước bằng thùng.

Trong tình yêu bằng cách ấy được chăng?
Anh đã từng thử bằng cách như vậy
Tại vì sao không được hở ma Dame.

Càng cố sức dập ngọn lửa tình
Thì anh càng yêu em say đắm
Và không muốn ai dập lửa giùm anh!

Ảnh đại diện

Khúc ca gửi ngọn gió tây (1) (Percy Bysshe Shelley): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Ơi ngọn gió Tây hoang dã mùa thu
Gió cuốn tung mịt mù bao chiếc lá
Như những con ma đang bỏ bùa mê.

Gió say sưa với sắc vàng, đen, đỏ
Gió tung bay với sặc sỡ muôn màu
Gió như đất cày mùa đông đen đúa.

Ngươi gieo hạt giống vương vãi khắp nơi
Giữa mùa xuân tiếng thổi kèn ầm ĩ
Vang lên như gọi người chết trong mồ.

Đất mơ màng nằm nghe cơn gió hát
Gọi mùa xuân như tiếng sáo mục đồng
Mầm cây mới trên cánh đồng đã mọc.

Hồn hoang vu mang gió đến khắp nơi
Người gìn giữ, người phá hủy, nghe đây!

Ảnh đại diện

Bài thơ tặng Linda (Guillaume Apollinaire): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Cái tên nghe rất tôn giáo của em
Hơi kiêu kì - và đó là bản chất
Cái tên em bí ẩn không giấu được
Tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "xinh".

Còn tiếng Đức có nghĩa là "dịu hiền"
Như tháng Tư giữa trời đêm trong gió
Cây gia thần tiên hát ca, nghiêng ngả
Trong tiếng xạc xào hương toả mùi đêm.

Tên của em đẹp hơn mọi cái tên!
Thời Hy Lạp cổ, đó là "thành phố"
Rất phồn thịnh, như thiên đàng, một thuở
Giữa những hoa hồng trên đảo Rhodes hát lên.

Ảnh đại diện

Bài hát của những thiếu nữ (Paul Verlaine): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Những mắt xanh thơ ngây
Từ trong câu chuyện cổ
Khăn xếp quấn trên đầu
Người đời không còn nhớ.

Ta thân thiết vô vàn
Ánh sáng ngày tinh khiết
Như bí ẩn kín thầm
Như màu xanh mơ ước.

Ta chạy ra đồi cây
Chỉ bóng đêm rơi xuống
Cùng chuyện trò, bắt bướm
Cười vui suốt cả ngày.

Đội trên đầu mũ rơm
Che cho ta ánh nắng
Vải áo quần nhẹ mỏng
Còn màu nào trắng hơn!

Caussades hay Richelieux
Hay chàng Faublas
Ta nghe tiếng thầm thì
Và những mắt mỏi mệt.

Nhưng thở than vô ích
Các chàng chỉ đứng nhìn
Những chiếc váy thì thầm
Lời mỉa mai chua chát.

Trêu tức vẻ hình dung
Những chàng trai tinh nghịch
Vẻ kiêu kỳ trinh bạch
Tránh lời nói dịu dàng.

Nhưng dù sao trong tim
Những ý nghĩ kín thầm
Ngày mai rồi yêu mến
Điều hú họa gì chăng.

Ảnh đại diện

Điều an ủi (René Char): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó?

Tình bây giờ đi tìm người như thế trong sự hứa hẹn của những ánh mắt nhìn. Tình xuyên qua không gian mà sự thủy chung của tôi vẫn giữ gìn. Tình vẽ ra hy vọng rồi xóa đi niềm hy vọng thật vô tâm. Tình trăm trận trăm thắng không tham dự vào những chiến công.

Tôi vẫn sống trong sâu thẳm của tình, giống như mảnh vỡ hạnh phúc của con tàu bị chìm. Tình không biết rằng sự cô đơn của tôi trở thành sự giàu có của tình. Trên đường kinh tuyến mênh mông, nơi đánh dấu sự thăng hoa của tình, tự do của tôi làm cho tình đổ vỡ.

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó, ai đã chiếu sáng cho tình từ xa, để cho tình khỏi ngã.

Ảnh đại diện

Bụi (Joseph Kipling): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

(Những cuộc hành quân bộ)

Một - hai - một - hai – ta đi khắp châu Phi
Ngày - đêm - ngày - đêm – khắp châu Phi đường dài
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Bảy - sáu - năm - mười một – hai chín dặm hôm nay
Bốn - mười một - mười bảy – ba hai dặm ngày mai
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Không- không- không- không – phía trước nhìn thấy ai
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Người - người - người - người – vì bụi điên, mất trí
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Xem- xem- xem- xem – nghĩ điều khác cho rồi
Ô - lạy - Chúa - tôi – như cuồng điên mất trí
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Đếm - đếm - đếm - đếm – đếm đạn trong dây cài
Nếu - mắt - buồn - ngủ – người trong hàng thức nhé
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Ta - không - sợ - gì -- đói, khát, đường dài
Nhưng - không - không - không – chỉ một điều tồi tệ
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Và chiến trường không miễn thứ cho ai!

Không - đến - nỗi - nào – với đồng đội ban ngày
Nhưng - khổ - nỗi - đêm – trên bước đường thiên lý
Bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Chiến trường không miễn thứ cho ai!

Tôi - đi - qua - địa ngục – sáu tuần và xin thề
Ở - đó - không - có – lò thiêu, bóng đêm và quỉ
Nhưng bụi - bụi - bụi - bụi – từ bước chân chiến sĩ
Và chiến trường không miễn thứ cho ai!

Ảnh đại diện

Omega (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

(Thơ cho những người đã chết)

Cỏ hoa.
Tôi cắt bàn tay bên phải.
Chịu đựng.
Cỏ hoa.
Hai găng tay: một bằng thủy ngân, một bằng tơ
Chịu đựng.
Cỏ hoa.
Xin hãy đừng khóc. Và im lặng
Để không một người nào sẽ nghe ra.
Chịu đựng.
Cỏ hoa.
Khi cánh cửa lớn tự mở ra
Sẽ rơi xuống đất bức tượng.
Cỏ hoa!

Ảnh đại diện

Hoài niệm (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Còn lại đây dù bóng của người thương
Nhưng kí ức về tình còn âu yếm

Tiếng xào xạc của anh đào dịu dàng
Trong cái đêm tháng giêng đau điếng.

Trong giấc mộng cuồng điên, cái chết
Cùng ta sống dưới một mái nhà

Và nước mắt như mật của hàng thồ
Trong con tim bằng thạch cao đã kiệt.

Đôi mắt của anh lang thang dạo bước
Như những con chó không nhà

Suốt đêm trong khu vườn nhởn nhơ
Giữa những quả đã tưới đầy thuốc độc.

Hơi lạnh có thổi lên ngọn gió
Nỗi kinh hoàng có lúc lắc cành hoa

Còn hoàng hôn của mùa đông sớm thế
Đen hơn cả đau đớn trúc quì.

Những người chết đang đợi ánh bình minh
Sau cánh cửa của đem đen mộng mị

Và làn khói trắng đang quấn tã
Lên thân hình của thung lũng lặng im.

Sau cửa tò vò của lần anh gặp em
Đang hồi tưởng, cháy lên ngọn nến

Hãy xua đi bóng của người thương
Nhưng hoài niệm về mình xin âu yếm.

Ảnh đại diện

Bài Gacela 3: Tình tuyệt vọng (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Màn đêm không buông xuống
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng mà anh sẽ đến với em
Dù con bọ cạp bám vào cái nóng.

Và em sẽ đến, dù cho
Dù cho cơn mưa đốt trên môi nước mặn.

Màn đêm không nâng lên
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng anh sẽ đến
Vứt cho những chú cóc chùm hoa như lửa cháy.

Nhưng em sẽ đến
Với mê lộ của đêm, không còn đường quay trở lại.

Màn đêm không buông xuống
Màn đêm không nâng lên
Để cho anh chết chẳng có em
Và em chết cũng không có anh như vậy.

Ảnh đại diện

Để người yêu sẽ viết thư (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Tình yêu sâu như cái chết, như mùa xuân
Anh phí hoài đợi chờ thư em đó
Không nghi ngờ rằng bông hoa đã úa
Sống ở trong em thật khó cho anh.

Không khí thì bất tử. Đá thì cứng vô cùng
Đá không biết và không đi khỏi bóng
Không cần đá cho con tim sôi động
Mật đóng băng – trăng sáng giữa đồi thông.

Anh đau em. Anh vạch máu đi tìm
Có rắn và hoa, bồ câu và hổ báo
Trong máu này có hình bóng của em.

Hãy rót lời vào cơn mộng mị của anh
Hoặc cho anh chìm vào đêm quên lãng
Đêm của hồn với giấc mộng chửa từng quen.

Trang trong tổng số 11 trang (104 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối