Dưới đây là các bài dịch của Butgai. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

“Em cứ gọi hy vọng là giấc chiêm bao...” (Mikhail Lermontov): Bản dịch của Butgai

Em cứ gọi hy vọng là mộng ảo,
Điều dối gian là lẽ sống bản năng,
Không tin lời thuyết phục với ngợi khen
Nhưng hãy tin tình anh em nhé!

Không thể không tin tình yêu như thế,
Ánh mắt anh không che giấu điều gì;
Đạo đức giả với em anh không hề,
Và không thể, vì em thiên thần quá.

Ảnh đại diện

Gửi B. (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Butgai

Ôi dĩ vãng, lúc gặp em
Bỗng ùa về giữa con tim héo mòn
Lại nhớ tới thuở vàng son
Con tim ấm áp giữa muôn tình người

Dẫu thu muộn giữa đất trời
Vẫn còn có lúc, có ngày nắng lên
Vui tươi khoe sắc như xuân
Hai ta rạo rực bần thần vì đâu

Lâng lâng hồn bỗng dâng trào
Cùng bao cảm xúc ngọt ngào đã qua
Đam mê quên lãng đã xa
Tôi nhìn em đó thướt tha bóng chiều

Một đời ly biệt đã nhiều
Ngỡ như mơ, gặp em yêu bây giờ
Lại như chưa tắt bao giờ
Còn vang vọng mãi tiếng thơ ngày nào

Không chỉ hồi ức chiêm bao
Mà đời cất tiếng ngọt ngào đó em
Là kỳ diệu giữa đôi mình
Là đang sống dậy một tình yêu tôi

Ảnh đại diện

Gửi B. (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Butgai

Gửi B.

Tôi gặp em – và cả thời dĩ vãng,
Sống lại trong tim tưởng đã héo hon;
Tôi nhớ lại một thời vàng son -
Và cảm thấy con tim sao ấm lại...

Như những khi đã vào thu muộn,
Vẫn thường có những khắc, những ngày,
Mùa xuân bỗng trở lại tung bay
Có điều gì khiến hai ta rạo rực,-

Với tất thảy những gì trong tiềm thức,
Của những tháng năm cảm xúc ngập tràn,
Những đam mê quên lãng đã xa xăm,
Tôi nhìn ngắm dáng hình thân thương ấy...

Một đời li biệt dài biết mấy,
Giờ nhìn em, tôi ngỡ như mơ-
Và những âm thanh chưa tắt bao giờ,
Lại ngân vang trong tôi hơn trước.

Đó không chỉ đơn thuần là hồi ức,
Mà là đời lại cất tiếng thiết tha
Đó là điều kỳ diệu giữa hai ta,
Là tình yêu trong lòng tôi sống dậy!

Ảnh đại diện

Đợi anh về (Konstantin Simonov): Bản dịch của Butgai

Đợi anh, anh sẽ về.
Chỉ có điều rất đợi,
Đợi anh, khi buồn tủi
Lá vàng cơn mưa bay,
Đợi, qua tuyết rơi dày,
Đợi, cả hè nắng cháy,
Khi không ai đợi nổi,
Họ đã quên hôm qua.
Đợi anh, khi phương xa
Thư anh không về được,
Khi mọi người bỏ cuộc,
Chẳng ai cùng đợi anh.

Em ơi, em hãy đợi,
Em đừng nên nghe lời
Của tất cả những người,
Khuyên rằng đừng đợi nữa.
Dẫu mẹ già con trẻ
Đã tin rằng mất anh,
Hết kiên nhẫn bạn thân,
Ngồi buồn bên đống lửa,
Rượu nồng cùng nhau uống,
Tưởng nhớ linh hồn xanh…
Riêng em, hãy đợi anh,
Đừng vội vàng rượu viếng.

Đợi anh về em nhé,
Thần chết sẽ bỏ qua.
Mặc ai không chờ ta,
Sẽ nói: anh may mắn.
Không hiểu sự thần thánh
Của lòng em đợi chờ,
Giữa lửa đạn kẻ thù,
Đã cho anh sự sống.
Chỉ hai ta hiểu thấu
Sao anh sống trở về:
Đơn giản vì đợi chờ
Vì riêng em đã đợi.


Bản dịch của cụ Tố Hữu đã sống trong lòng cả một thế hệ. Tuy nhiên, xét về mặt ngôn ngữ, còn nhiều chỗ chưa được sát với lời gốc tiếng Nga (Tố Hữu dịch qua bản tiếng Pháp). Ở đây Butgai chỉ muốn đưa thêm 1 cách dịch với phươg châm càng sát bản gốc càng tốt.
Ảnh đại diện

Ánh trăng (Afanasy Fet): Bản dịch của Butgai

Đêm lấp lánh. Vườn đầy trăng lấp lóa.
Dưới chân ta, phòng tối cũng đầy trăng.
Dương cầm mở, những phím đàn đang rung  
Như tim anh đập mỗi khi em hát.

Em hát thâu đêm, thiếp đi trong nước mắt.
Rằng tình em là duy nhất, chẳng còn ai
Muốn được sống không cần nói một lời
Chỉ yêu anh, ôm anh, khóc vì anh cay đắng.

Nhiều năm qua, rã rời và buồn chán,
Chợt một đêm lại vẳng thấy tiếng em.
Nghe tiếng thở dài, xào xạc thì thầm,
Em là cuộc đời, là tình duy nhất.

Không đắng cay, khổ đau vì số phận,
Đời vô tận, không mục đích khác hơn,
Được tin vào những thổn thức của âm thanh,
Được yêu em, ôm em, khóc vì em cay đắng!

Ảnh đại diện

Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Butgai

Như món quà tình cờ và vô nghĩa,
Cuộc sống ơi sao lại đến với tôi?
Để làm gì những bí ẩn cuộc đời
Liệu ngươi có bị đem ra phát xét?

Ai đã bằng quyền uy thù ác
Gọi tôi lên từ cõi hư vô,
Rót vào hồn tôi một nỗi đam mê
Khuấy hoài nghi trong tâm tôi như thế?

Trước mắt tôi mục tiêu không hề có:
Tim rỗng không, trí óc mù mờ,
Khiến tôi sống trong buồn bã thẫn thờ
Với âm thanh của cuộc đời đơn điệu

Ảnh đại diện

“Khi tìm bắt khoảnh khắc của đau buồn...” (Aleksandr Blok): Bản dịch của Butgai

Ta vấp phải khoảnh khắc của buồn đau,
Trên con đường gập ghềnh, trơn trượt.
Đã từng đợi ta những phút giây hạnh phúc,
Hai ta lại coi thường, xua đuổi chúng đi.

Đời tự do. Chúng mình đã chia ly,
Đã lãng quên những ngày qua xa vắng,
Nhưng anh nghĩ vẫn còn đầy và lấp lánh
Hạnh phúc trong ly ta chưa cạn cùng nhau.

Khi ta uống đến giọt cuối ngọt ngào,
Số phận sẽ lại một lần xô đẩy,
Lại rắc vào tình ta điều bí ẩn,
Để ta lại tìm và bắt gặp khổ đau hơn.

Ảnh đại diện

“Tôi chầm chậm trở nên điên cuồng...” (Aleksandr Blok): Bản dịch của Butgai

Tôi đã dần trở nên điên cuồng
Bên cửa nhà người tôi mong mỏi.
Ngày xuân kia đã thay bằng bóng tối,
Đã đốt lên một nỗi ước ao.

Tôi đã khóc, kiệt sức vì khát khao,
Và tiếng rên đã lặng dần buồn bực.
Đã nhân đôi, đã trở nên bức xúc,
Suy nghĩ điên cuồng, ý nghĩ đớn đau,.

Ý nghĩ đó đã thấm tận thẳm sâu
Trong hồn tôi đã hóa điên, rồ dại,
Và đã làm mùa xuân tôi u tối
Bằng sóng ngầm, đẫm một màu đen.

Bóng tối đã chiếm chỗ của ngày xuân,
Và con tim đã lạnh lùng trên mộ.
Tôi đã dần trở nên cuồng nộ,
Đã lạnh lẽo khi nghĩ về em.

Ảnh đại diện

Em ơi đã đến lúc rồi (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Butgai

Bạn ơi, đã đến lúc rồi,
Con tim mong mỏi cuộc đời bình yên
Hết ngày qua lại đến đêm,
Mỗi khắc giờ lấy đi thêm một phần
Cuộc đời và sự an bình
Bạn, tôi cùng sống muôn phần ấm êm
Nhưng rồi thử ngoảnh lại xem
Chỉ trong chớp mắt đã lên thiên đàng

Hạnh phúc nào ở thế gian
Tự do hiện hữu, bình an đi cùng
Đã lâu ta nghĩ mông lung
Trong đầu luôn có ước mong vô ngần
Và kẻ mệt mỏi bần hàn
Đã thoáng nghĩ đến thoát thân cho rồi
Thánh đường nào đó xa xôi
Miệt mài lao động vui đời bình yên

Ảnh đại diện

Em chẳng bao giờ nương nhẹ trái tim (Olga Berggoltz): Bản dịch của Butgai

Trái tim mình chưa bao giờ em dè xẻn:
Trong lời ca, tình bạn hay đau khổ, đam mê,
Xin lỗi anh yêu. Việc gì qua thì cũng đã qua
Em cay đắng. Nhưng dẫu sao, đó cũng là hạnh phúc.

Trong những gì đam mê và đắng cay thổn thức,
Em lo âu về bất hạnh chưa trải qua,
Em căm hờn những điềm báo, những bóng ma
Em hoảng sợ… Nhưng dẫu sao, đó cũng là hạnh phúc.

Mặc lệ rơi, mặc sầu lo và trách móc
Quất vào mình như  những cành cây khô
Chẳng đáng sợ bằng lãnh đạm thờ ơ,
Tình yêu không thứ tha. Và đó là hạnh phúc.

Giờ em biết tình yêu là hủy diệt,
Không chờ thương hại, không thể bị chia đôi
Khi tình yêu còn tồn tại, còn tuyệt vời
Chưa tàn héo, thì đó là hạnh phúc.


TTN2008

Butgai cứ tạm đặt tên bài thơ này là Hạnh Phúc

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối