Dưới đây là các bài dịch của Butgai. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]

Ảnh đại diện

Tình ca (Olga Berggoltz): Bản dịch của Butgai

Lang thang bước một mình trong thành phố
Em ca thì thầm bài hát không tên...
Nơi đây đã chia cắt, anh và em
Từ chỗ này ta ngậm ngùi ngoái lại

Nhìn lần cuối, rồi bước chân đi mãi,
Dẫu đôi ta cùng cảm nhận đau thương
Bụi phấn hoa đang tràn ngập phố phường
Những chiếc lá mơn man, và nước biếc.

Em sẽ bằng lòng hiến dâng đến hết -
Mặc tiếng cười chê và bất cứ giá nào
Để một lần về nhìn lại chốn nao
Được một lần thấy anh đi, xa mãi

Ảnh đại diện

“Anh thật buồn khi ngắm nhìn em...” (Sergei Yesenin): Bản dịch của Butgai

Ta buồn rầu lặng lẽ ngắm nhìn “Em”
Ôi nỗi đau và xót thương da diết!
Chỉ còn lại sắc đồng thôi, có biết
Sắc vườn thu tháng Chín giữa hai ta.

Những bờ môi ai đó đã mang xa
Bầu nhiệt huyết và nồng nàn hơi ấm.
Tựa như có mưa phùn bay lấm tấm
Tự cõi lòng ta lạnh giá lắm thay.

Vậy thì sao! ta chẳng sợ điều này
Mở ra trong ta một niềm vui khác.
Đã chẳng còn gì giờ đây để mất
Ngoài ẩm ướt và vàng úa sầu lo.

Đến thân mình ta cũng chẳng đắn đo
Dâng cho nụ cười, cho đời yên lặng.
Vậy mà chỉ khi mới trôi vài chặng
Nhân gian sao đã thấy lắm sai lầm.

Cuộc đời nực cười và thật nhẫn tâm
Đã như thế và sau này vẫn thế.
Như một nghĩa trang, khu vườn dương thế
Đầy lá vàng, xương cốt bạch dương rơi.

Ai cũng vậy, lúc hơi thở buông lơi
Sẽ lặng câm, đến khu vườn làm khách
Giữa  mùa đông sao hoa còn nở được
Xin đừng buồn, đời vẫn thế người ơi.

Ảnh đại diện

“Que diêm nhỏ cháy bùng rồi tắt lịm...” (Boris Kornilov): Bản dịch của Butgai

Một que diêm loé sáng rồi vụt tàn
Đến điếu thuốc ta cũng châm chẳng kịp.
Như miếng bơ sáng giữa trời mù mịt,
Trăng trôi về lặng lẽ với mênh mông.

Chìa tay ra chới với khoảng thinh không
Nghĩ về mình, về nỗi đau chưa lắng
Chợt yêu cả những chia ly cay đắng
Nếu thiếu đi ta khó sống làm sao.

Và nhớ về nhà ga nhỏ lao xao,
Không tĩnh lặng
mà cầm lòng khôn xiết
Những gì nói ra,
những gì chưa nói hết
Vì con tàu đã chuyển bánh mất rồi

Thế là hết, trong xanh thẳm luân hồi
Người đời sau kể chuyện chàng trai trẻ
Từng yêu một cô nàng vui vẻ thế
Sống vô tư như sông lúc xuân thì

Trong quay cuồng
            Dòng nước sẽ cuốn đi
Chẳng giận dữ mà cũng không ác độc
Không cố tình khi đổ ra biển rộng
Khi cuốn trôi theo cả chính anh đi

Thôi thế là xong
Em đã ra đi
Anh chợt nghĩ
chỉ có điều không nói
Về dòng sông
về nhà ga hôm ấy
Về miền đất, như một chốn dừng chân

Ảnh đại diện

Không phải thế! Anh được yêu... (Olga Berggoltz): Bản dịch của Butgai

Không phải như thế đâu! Hỡi anh yêu,
Mãi mãi của em anh yêu là thế
Dù với anh em sẽ không tha thứ,
Nhưng vòng tay anh em sẽ chẳng rời

Không thể đẩy em ra khỏi cuộc đời
Dù cố nhẫn tâm hay lòng anh phẫn nộ
Dẫu em thấy cung đường đầy đau khổ
Thật xa xăm và vô định của đời anh

Chỉ có em đủ sức đi cùng anh
Đường anh đó chỉ mình em sánh bước!

Ảnh đại diện

Đã đến lúc lên đường (Rasul Gamzatov): Bản dịch của Butgai

Em yêu ơi, đã đến lúc lên đường!
Anh chẳng mang theo những điều êm ái.
Những ngọn gió xuân thôi xin để lại,
Tiếng líu lo chim hót lúc bình minh…

Để lại cho em cả ánh trăng tình,
Cả hoa cỏ rừng Tliarotin lưu luyến,
Sóng Caspi bài hát xa xao xuyến,
Cả dòng Koisa hướng biển vội đổ về,

Và cao nguyên nơi ghềnh đá liền kề
Với vết tích của bão mưa, giông gió,
Thân thiết như dấu quầng thâm thiếu ngủ,
Vết lệ khô trên gò má mẹ yêu.

Sẽ chẳng mang dòng Sulak yêu kiều.
Nơi xa đó sao anh gìn giữ được,
Cả tia nắng sưởi vai em gầy guộc,
Cùng ngút ngàn đồng cỏ mọc ngang vai.

Sẽ chẳng mang gì, cả góc thiên thai,
Nơi tâm hồn anh nương vào để lớn
Những lối mòn bên sườn đồi uốn lượn,
Ngọt ngào rạ thơm rơm ngái ngày mùa.

Để lại cho em những nắng những mưa,
Cả vòm trời biếc và đàn sếu trắng…
Nhưng anh đã mang theo mình nhiều lắm:
Anh đem theo nguyên vẹn một Tình yêu

Ảnh đại diện

“Yêu biết mấy ánh đèn xanh huyền diệu...” (Olga Berggoltz): Bản dịch của Butgai

Tôi luôn thích khi đèn sáng màu xanh
Tín hiệu báo rằng con đường thông suốt
Không người yêu, không yêu người ta bước
Thật thảnh thơi một mình dạo trên đường

Tuyết nhẹ nhàng và cẩn trọng toả hương
Đậu xuống làn môi ta như nhắc nhở
Ồ, ta biết mọi điều đều có thể
Ta sẽ dám làm, ta sẽ vượt lên

Lẽ nào chỉ vậy mà mệt mỏi lãng quên
Hỡi cái tâm hồn đã luôn thổn thức?
Thế giới kia lẽ nào là quá ít
Cho tuổi thanh xuân ta muốn vẫy vùng?

Mọi ngả đường đã được dọn bằng
Những tín hiệu xanh đã luôn mời gọi
Vượt qua đi, đường đã thông người hỡi
Vấn vương chi đau khổ hay tình yêu

Ảnh đại diện

Mùa lá rụng (Olga Berggoltz): Bản dịch của Butgai

Mạc Tư Khoa trời đất đã vào thu
Những cánh vạc bay, khói sương lan toả
Sậm một màu vàng trên từng chiếc lá
Cây trong vườn kia đã sáng rực lên
Những tấm biển trên đại lộ đan xen
Với khách bộ hành không ngừng nhắc nhở
Người cô đơn hay có đôi có lứa
“Xin hãy dè chừng, mùa rụng lá cây”

Ôi trái tim, một trái tim đơn côi
Xa lạ bước một mình trong ngõ nhỏ
Chiều dạo bước qua từng ô cửa sổ
Khe khẽ run lên trong tiếng mưa rơi.
Tôi đang ở đây vì ai, cô đơn ơi
Tôi cần ai, ai làm tôi vui được
Và vì sao tôi cứ luôn hồi tưởng
“Xin hãy dè chừng, mùa rụng lá cây”

Không còn gì khao khát nữa trong tôi,
Thì có nghĩa, chẳng còn gì để mất
Chẳng gần gũi, không phải người thân nhất
Hay đơn thuần chỉ là bạn cũng không
Vậy sao em cứ thổn thức trong lòng
Rằng em phải rời xa anh mãi mãi
Xa con người số phận không ưu ái
Người cô đơn, chẳng mấy khi cườì

Thiếu thận trọng hay chỉ sự nực cười
Đành kiên tâm và thêm lòng chờ đợi
Nhẹ như mưa mà không sao chịu nổi
Sự dịu dàng trong giây phút chia ly
Mưa sầm sập sao ấm áp quá đi
Trong ánh chớp cứ rơi rơi mãi thế!
Vui nhé anh dẫu cách rời non bể
Và hạnh phúc, như mưa, dẫu chia xa

Một mình em sải bước đến sân ga
Cam lòng khước từ những lời tiễn biệt
Em chưa nói cùng anh cho đến hết
Nhưng giờ thì em không nói nữa đâu
Con ngõ nhỏ đã chìm trong đêm thâu
Những tấm biển hai bên đường vẫn nhắc
Với khách bộ hành lại qua đơn độc
“Xin hãy dè chừng, mùa rụng lá cây”...

Ảnh đại diện

“Anh bây giờ thật buồn bã, nặng nề...” (Anna Akhmatova): Bản dịch của Butgai

Anh giờ đây sao nặng nề u ám,
Danh vọng ước mơ cũng chẳng đoái hoài
Nhưng trong em tình cảm vẫn thế rồi
Càng u ám càng làm em cảm động.

Anh uống rượu, nhạt nhoà bao đêm mộng
Không nhận ra đâu đời thực đâu mơ
Nhìn đôi mắt anh thất thần ngẩn ngơ
Biết rượu nồng sao tìm bình yên được.

Và con tim chỉ mong nhanh thoát tục
Trách số phận kia sao quá lề mề
Thường xuyên hơn những cơn gió thổi về
Mang theo những van xin và trách cứ.

Sao em dám về với anh được chứ
Dưới gầm trời nhợt nhạt của đôi ta
Em chỉ biết hồi tưởng và ngâm nga
Anh không dám nhớ về em ai oán

Ngày lại ngày cứ nhân lên sầu thảm
Biết làm sao cầu nguyện về anh đây?
Tình em, anh biết đó vẫn luôn đầy
Lớn đến nỗi không thể nào giết được.

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]