Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hiền Tư ngày 17/09/2024 22:45
Gió êm trời ấm,
Cảnh vật thanh u.
Ông lão trong mây chừ, tiêu nhàn ngao du,
Thơ một túi chừ, rượu mang một bầu.
Năm sáu người theo chừ, một lũ nhà nho.
Hỏi tiên sinh chừ, đi đâu?
Dạo phong cảnh chừ, xem sao!
Đó rồi:
Khoan thai tản bộ,
Bến kia, khe nọ.
Tìm khu “độc lạc” chốn vườn thơm,
Xem cuộc “cờ vây” nơi biệt thự.
Cây thấy khách chừ, vẻ đón chào,
Hoa nhìn người chừ, lời chẳng ngỏ.
Đã phơi phới mà ngâm nga,
Lại bồi hồi mà nấn ná.
Ngôi đình cỏ tranh chừ, thấp thoáng bên bờ,
Nếp chùa bên làng chừ, so le ngói đỏ.
Riêng nước xuân kia trong veo,
Nỗi lòng ta dường hiểu rõ.
Bỗng thấy:
Chủ nhân trong vườn,
Gỏi lô, canh thuần,
Cỗ bàn bày biện,
Lòng dạ ân cần.
Cỗ chẳng nem chả chừ, thật tấm lòng thành,
Rượu chẳng đậm nồng chừ, thơm ngọt vô vàn.
Chẳng tuý luý chừ, như phường tục ẩm,
Mà ngà say chừ, như được thoát trần.
Đau đâu chừ, lòng ta.
Mong ngóng về Tây chừ, người đẹp phương xa!
Người đẹp nơi kia chừ, mây biếc phủ mờ.
Cung Ngũ Nhạc thẳm sâu chừ, lầu Anh Vũ;
Đất Tam Quy vắng lạnh chừ, hang cá rồng,
Ba ngàn dặm đường chừ, cây cỏ mông lung,
Mười hai cửa biển chừ, khói sóng trập trùng.
Nhớ nơi gác tía chừ, những năm nao,
Chơi chốn non Kinh chừ, trong chiêm bao.
Chén lại chén chừ, say như ngày;
Ngâm lại ngâm chừ, ngóng trông hoài,
Mong người tri kỷ chừ, về với ai đây?
Ráng hồng rơi xuống chừ, mây trắng bay!
Chẳng oán giận chừ, ít kẻ oán,
Không hay biết chừ, ấy là hay.
Nhan Hồi như ngu chừ, vui bầu nước.
Trọng Ung thong dong chừ, yên cửa sài.
Gẩy đàn Uyên Minh chừ, cung tuyệt diệu.
Ca khúc Bát Khuyết chừ, hồn ngất ngây.
Nhìn cõi thái hư chừ, khoảng không bát ngát,
Rực ánh thiên quang chừ, lòng ta vút bay…
Thử xem nước Hoàng Hà,
Mênh mông ngàn dặm dài.
Dòng chảy vòng quanh chừ, bãi nổi, bãi chìm,
Cánh buồm ngược xuôi chừ, chợ danh, chợ lợi.
Muôn thuyền giáo vàng chừ, cửa bể vút ra,
Ngàn trùng lưới thép chừ, đáy sông nằm kĩ.
Phải, trái, bại, thành chừ, trăng có màng chi?
Được, mất, đầy, vơi chừ, mây hay gì nhỉ?
Trên đồng ruộng chừ, lượn đàn âu.
Qua cửa sổ chừ, đua sáu ngựa.
Sao bằng lều ẩn, tiếng ngân vang,
Bài từ Trở về ca hát tràn.
Hoa cúc vàng chừ, nở đầy ngõ,
Chòm ngọc lau chừ, bay ngát hương.
Đức mới, lòng mới chừ, như tàu chuối nõn,
Giặt mũ, rửa chân chừ, bên bến Thương Lang.
Ý hoá công chừ, khi hiểu rõ,
Mảnh trần tâm chừ, như tro tàn.
Mệnh sáng của ta chừ, ở trong trời đất,
Lòng son của ta chừ, khắp trong không gian.
Ngựa đẻ ra trứng chừ, ngoài vật nhìn vật,
Chim bằng cưỡi gió chừ, thẳm xanh trời xanh.
Bèn nhân đó mà làm bài ca rằng:
Ban đêm người ngủ, vì sao?
Sáng mai, người lại vì đâu dậy liền?
Cớ chi mặt nước đi thuyền?
Mà trên mặt đất chăn chiên trải nằm?
Động tĩnh, co duỗi chừ, khuôn tạo vật,
Người ngu mờ mịt chừ, kẻ trí biết.
Huyên náo, phồn hoa chừ, vết én kia.
Khoáng đạt thì thấy chừ, si thì mê.
Đối cảnh hư không chừ, lòng ta, ta hay,
Dẫn đoàn theo ta chừ, Vu, Nghi vịnh chơi,
Vịnh Vu, Nghi chừ, xem sách vở.
Chỉ thấy sao Hằng, sao Tâm, sông Hà, sông Hán,
Nam, Bắc, cả hai đầu rực sáng!
Ai chuyển bánh xe chừ, đi trên đường kia?...
Gửi bởi Hiền Tư ngày 30/05/2024 15:37
Khi đóng khi mở,
Lo gì, nghĩ gì?
Bởi hun đúc là do mệnh,
Há trí, sức làm được chi?
Lòng dạ thảnh thơi, tuân theo đạo không nghiêng, không ngả;
Cao xanh soi rọi, thuận lẽ trời không biết, không hay.
Trời là như thế nào?
Mênh mông, cao thẳm.
Mây bay, mưa dội, hình thảy trôi đi;
Tháng lại, ngày qua, chút không ngừng lặng.
Máy huyền vi xoay vần hun đúc, khi thảm ắt muôn loài đều thảm, lúc thư thì vạn vật đều thư;
Đạo phát sinh từ chỗ tự nhiên, sắc đen thì muôn thuở vẫn đen, màu trắng ắt muôn đời vẫn trắng.
Vì sao gọi là “thiên quân”?
“Đài thiêng” trong lắng,
“Nhà trắng” sáng trưng.
Không tư lợi, chấp nê, vị kỷ,
Biết cứng mềm, hiểu lẽ biến thông.
Đời dùng thì làm, đời bỏ thì về ẩn, ra hay ẩn, nói hay im, đều bởi hiểu thông thời vận;
Lời nói thì giữ tín, việc làm thì quyết xong, sống với chết, lo với sợ, chút không vướng bận trong lòng.
Bởi vậy nên người quân tử:
Biết cách giữ gìn,
Đắn đo trong dạ.
Ung dung mà đón niềm vui,
Phẳng lặng mà không lo sợ.
Kính cẩn thờ trên, như gió theo hổ, như mây theo rồng;
Sáng suốt giữ mình, không vướng vào gai, chẳng va vào đá.
Do đó mà:
Điều điều thuận lợi,
Việc việc thành công.
Có thể đi xa, mang nặng,
Nhờ đó phúc lộc, hanh thông.
Phúc, quân tử hưởng trọn mức, danh quân tử vẹn trong, thơ Thiên bảo nói: “Cho người phúc lộc”;
Ở chỗ rộng trong thiên hạ, đi đường lớn trong thiên hạ, thiên Hồng phạm nói: “Thân được khang cường”.
Thử xem sử sách,
Cũng đủ làm gương.
Khuất Nguyên, Giới Tử, ôm hận, hại mình;
Linh Vận, Hy Chi, làm liều, thất bại.
Quách Phần Dương, an nghĩa mệnh, giữ trung tín, trẻ hiển vinh, già được vẹn toàn;
Lã tể tướng, xét việc lớn chẳng hồ đồ, nước yên ổn, nhà thêm khang thái.
Này, ta nói cho ngươi biết:
Làm bầy tôi chẳng dễ,
Đi đường rất khó khăn.
Đầu óc tuy to lớn,
Râu tóc thoắt điểm ban…
Trên dưới không thường, tiến lui chẳng định, hãy cốt siêng làm chẳng nghỉ;
Tây nam bằng phẳng, đông bắc hiểm nghèo, ắt nên thuận lẽ mới an!
Cần nghĩ cho sâu vậy thay!
Một tiếng chuông cung Thái Thanh,
Ba chén rượu cuộc đại yến.
Sớm thấy ra từ lúc tối mờ,
Chớ say đắm mà mua tai biến.
Lựa theo thời mà biến hoá, bánh xe, hòn đạn, tuỳ lúc tới lui;
Cứng chóng gãy, mềm bền lâu, lưỡi nọ, răng kia, tranh cường hão chuyện!
Ta mới bàn qua về tính với mệnh mà thôi,
Đối với toàn thể, chỉ là một vốc nước con trong biển!
Gửi bởi Hiền Tư ngày 18/02/2024 20:20
Học hỏi không ngoài cố gắng luôn,
Một bằng trăm, trăm phải bằng muôn.
Núi cao thêm đất bồi lên nữa,
Ngựa khoẻ cần roi vụt thúc dồn.
Ruộng sách quanh năm không hạn lụt,
Con người thấm đạo mới tinh khôn.
Xưa nay khanh tướng đâu dòng giống,
Nghiệp cả công cao ở gối tròn.
Gửi bởi Hiền Tư ngày 17/02/2024 11:31
Lờ mờ một màu, tôi chưa hiểu chừ trời đã sáng hay đêm còn lâu!
Tôi muốn xem vòm trời chừ, thì sao Kim cùng sao Mai không thấy đâu.
Trỏ núi trước mà nghển trông chừ, cỏ cây như chiếc cồn quanh co mà trắng phau.
Há đêm dài chưa canh ba chừ, sao còn nghe tiếng chim văng vẳng gắt gao?
Hay là trời vừa sáng chừ, sao bóng người còn vắng ngắt chưa qua cầu?
Tôi có nghi ngờ là tuyết trắng hay trăng chừ, gọi mà hỏi chàng dư phu.
Thì hắn líu lo không rõ chừ, tay trỏ miệng mà nói những câu…
Vừa đi, lòng tôi tự nghĩ chừ, trời đất trước khi còn hỗn độn một bầu,
Ở dưới gì là sông núi chừ, ở trên gì là trăng sao du?
Ở giữa lấy dáng gì làm vật chừ, lấy hình gì làm người du?
Lại là sao có trên, dưới, giữa chừ, khiến cho các sự vật chia rẽ nhau.
Lí đó vẫn lơ mơ chừ, khó đó vẫn mịt mù;
Danh lợi gì cùng theo đuổi chừ, đâu là thân mà đâu là sơ âu?
Đưa đón gì cùng phiền luỵ chừ, đâu là chân mà đâu là nguỵ âu?
Từ khi có thuyền có xe giao thông chừ, kia mới là Huân mà đây là Miêu.
Đã có giáo mác cùng theo rõi chừ, rồi mà ngọc lụa tiếp theo sau.
Mới có con đường xa xa muôn dặm chừ, trải ba lần dịch tiếng mà rồi dong duổi vó câu.
Dấu chân người đã qua chừ, đạp sương tan mà giầy bụi sạch lầu.
Lại còn nghi ngờ gì trăng tuyết chừ, bàn cãi sáng rồi hay đêm còn sâu.
Thân này mong sao mạnh luôn chừ, học xe ông Cừ bon bon không chậm không mau.
Hoạ may việc giao hảo được tốt chừ, để đền đáp trời cao.
Phú bài trở về Liên xã chừ, mong như vị thiên dân ở bãi Hữu Sần tự do tiêu dao!
Gửi bởi Hiền Tư ngày 17/02/2024 09:44
Lẫn lộn một màu, ta chẳng nhận ra chừ, sớm tối hay đâu!
Ta muốn nhìn xem bầu không chừ, sao Hôm, sao Mai đã lặn rồi, từ lâu!
Trỏ rặng núi trước mặt mà trông lên chừ, cây cỏ thành gò, tròn vạnh mà trắng phau.
Há lẽ đêm dài chưa tắt chừ, sao phảng phất tiếng chim kêu?
Hay bình minh đã hửng chừ, sao không bóng người in trên cầu?
Ta nghi ngờ chẳng rõ tuyết hay trăng chừ, bèn gọi hỏi người đánh xe;
Nhưng tiếng nói lạ tai khó hiểu chừ, tay trỏ miệng mà líu lô.
Ta vừa đi, vừa tự hiểu lấy chừ, buổi hỗn mang ban đầu,
Ở dưới, ai tạc lên núi sông chừ, ở trên ai bày ra trăng sao?
Ở giữa, muôn vật đúc nên theo trạng gì chừ, nặn ra người theo hình nào?
Lại vì sao chia giữa, dưới, trên chừ, khiến họp lại thành từng loài khác nhau?
Cái lẽ đó thật mập mờ chừ, cái khí ấy hỗn độn sao!
Sao lợi danh cứ mãi đua ganh chừ, thân sơ nào biết đâu!
Sao đón đưa làm phiền phức nhau chừ, thật giả biết người nao?
Từ thuở thuyền, xe sinh ra chừ, mới phân biệt đó nơi Huân, đây giống Miêu;
Đã gươm đao giết hại lẫn nhau chừ, lại ngọc, lụa để hoà giao!
Để có con đường muôn dặm sứ Hoa chừ, dịch tiếng nói ba lần, nhoài vó câu!
Dấu chân người đến nơi đâu chừ, đều dẫm lên sương sớm, mà đạp lên bụi đào;
Vậy nghi trăng, ngờ tuyết mà chi chừ, sá kể gì ngày sáng với đêm thâu!
Chỉ mong thân này mãi được khang cường chừ, xe họ Cừ học ruổi mau.
Việc ứng đối may chẳng sai lầm chừ, muôn một đáp ơn sâu;
Rồi vịnh bài phú “Xóm hoa sen”, làm người dân lành quay về chừ, cày nội Sằn vui biết bao.
Gửi bởi Hiền Tư ngày 16/02/2024 21:48
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hiền Tư vào 16/02/2024 22:13
Khi rỗi, ở không, biết làm gì, khi đi không biết đâu mà đi,
Làm việc không nên làm chừ, lòng ta sinh hồ nghi!
Đi lúc không nên đi chừ, bước chân ta chậm trì trì!
Lòng ta hồ nghi chừ, việc đó ta làm chi!
Chân ta bước chậm trì trì chừ, lúc đó ta không đi,
Ôi! Làm việc gì là nên làm?
Ta nói câu văn chừ, ta ngâm câu thi,
Vâng lời vua truyền chừ, diễn từ sợi luân sợi ti
Ôi! Đi đâu mà nên đi?
Buổi sớm ta vào chầu vua chừ, buổi chiều ta về
Siêng năng chức vụ chừ, răn những điều chạy, đi.
Người thấy chăng:
Mưa xuống phải thời chừ, ruộng nương màu mỡ,
Mùa xuân một trâu cày chừ, muôn khoảnh đầy đủ.
Gió mát thổi chừ, mặt sông mặt biển phẳng bằng,
Giương lá buồm chừ, con thuyền nhỏ chạy băng băng.
Tre gỗ đầy đủ chừ, nhà vua sẽ kiến thiết,
Huy động rìu búa chừ, làm thành cột rường cung khuyết.
Làm việc nên làm chừ: làm ruộng, làm thợ, làm nghề buôn,
Làm nho sĩ như ta chừ, chẳng lo lường.
Lại chẳng thấy:
Sấm mưa ập tới, rồng vươn mình,
Thần núi sợ chừ, thần bể cũng kinh.
Mặt trời buổi sớm mọc chừ, chim phượng hoàng hót,
Nghe nhạc anh nhạc thiều vui chừ, cất cánh vung chân nhảy nhót.
Cỏ chi mọc chừ, muôn kỳ lân tới chơi.
Lang sói phải thất thế chừ, hổ báo cũng mất oai.
Đi nên đi chừ, như rồng phượng và kỳ lân.
Lẽ nào người ta không cho là quý báu vô ngần.
Sợ đường đi chừ, rất là nguy hiểm,
Lời nói phải dè dặt chừ, nết na phải kiểm điểm.
Khi rỗi, ở không, biết làm việc gì chừ, như loài sâu nhỏ kia chừ, cũng đáng chán đáng khiếp.
Buồn cho tình của con người chừ, rất là hiểm sâu,
Rộng quá nên rút hẹp lại chừ, buông thả thì nên thu.
Ai không biết đi đâu chừ, sao chẳng như chim sẻ kia, có quá nhiều môi cầu.
Ta trấn tĩnh tấm lòng của ta,
Ta ở chốn sơ sài.
Vì việc làm thuận theo mệnh trời chừ, dẫu dọc ngang thiên hạ cũng không lấy gì làm vui.
Ta giữ gìn chiếc thân của ta,
Ta đi con đường khang trang.
Bởi ta đi thích hợp với đạo lý chừ, dẫu dày đạp trên đuôi hổ chừ, không gì làm đau thương.
Ta xem tượng quẻ Kiền,
Sau trước rất sáng tỏ,
Chẳng gì là không làm,
Mây thì bay, mà mưa thì rỏ.
Kiền là đạo cha chừ, ta làm chốn dựa đó,
Như mây theo rồng chừ, mà gió thì theo hổ.
Ta xem tượng quẻ Khôn,
(Như ngựa cái) đi trên đất mãi mãi,
Chẳng đâu là không đi,
Phương Tây nam là phương âm (đi thì có lợi).
Khôn là đạo mẹ chừ, ta làm chốn trông cậy.
Dày đạp trên sương phải răn sợ chừ, để phòng khi băng giá sẽ đến vậy.
Ta xem tượng quẻ Ly,
Vì trong trống rỗng, nên mới bốc cháy tràn.
Một ngọn lửa nhỏ, cũng đốt được rừng,
Khi lửa đã tắt rồi, thì tro tàn tiêu tan!
Sao bằng mặt trời đi mạnh chừ, tiễn đưa đến phương tây, mà đón rước từ phương đông,
Bởi khi ẩn khi hiện có điều độ chừ, trải hai tám là mười sáu ngày mà độ số không sai vòng.
Ta xem tượng quẻ Khảm!
Vì trong đông đặc nên hùng cường thay.
Một giọt nước nhỏ cũng làm vỡ đê,
Khi nước đã bị khô, thì bụi cát lầm bay!
Sao bằng vừng thái âm là mặt trăng thường vững bền chừ, đầu tháng nảy nở, mà cuối tháng tiêu dần đi,
Bởi lúc đầy lúc vơi có điều độ chừ, trải tam ngũ là mười lăm đêm, mà đường đi không xa lìa.
Ta xem tượng Chấn, Tốn là quẻ Hằng,
Sấm với gió cùng quyến luyến.
Làm không sai nguyên tắc,
Đức sẵn có, chẳng chút hổ thẹn.
Phải răn cấm “đừng ích thêm nó, lời nói thiên lệch” chừ, vì lòng không thủ thường mà phải chịu điều xấu xa đưa đến.
Ta xem Đoái, Cấn (là quẻ Hàm),
Núi và đầm cùng thông khí.
Có đi mà không thay đổi phương hướng,
Trong chốn cảm ứng, có điều hoan hỉ.
Ba người cùng đi, mà tổn (bớt) một người chừ, vì ngôi không chính đáng mà phải chịu chuốc lấy tai lệ.
Vì các vật nhỏ không gì không ở trong,
Duy nhất sâu thẳng cho nên thường lưu thông
Sự ham muốn của người không bờ bến,
Mà tạo hoá thì vô cùng.
Làm và đi là do ở tâm,
Mà sự giữ gìn thì do ở chí.
Kẻ tiểu nhân thì vị người,
Bậc quân tử thì vị kỷ.
Ví ta ẩn thân ở trong đường làm quan chừ, phải răn đe gặp dòng nước chảy mạnh kia, phải rút lui cho nhanh.
Không phải leo sườn núi mà kiếm lợi chừ, chỉ sợ va chạm vào đá núi mà thuyền bị tan tành.
Nhưng cần điềm tĩnh mà tự mình giữ yên thân mình chừ, mong sao loanh quanh thù ứng ở trong lúc tuổi già.
Học theo thầy Khang Tiết kiểm điểm mọi sự trái ngược chừ, tạm làm bài phú để gửi gắm chút tình của ta…
Trở về bảo rõ cho con em ta chừ, những lời nói của ta chớ có nên đổi cùng thay.
Biết rõ sự đi đi lại lại thì nhàn hạ, tìm tới cung trăng thì tới sát chân trời.
Tiếp theo đây lại làm bài thơ hò khoan rằng:
Khoan hỡi khoan!
Lên thác dễ dàng, xuống thác gian nan.
Lặng rót giữa thuyền ba chén rượu,
Cuộc tiến lui ta phát đạt quan.
Khoan hò khoan!
Xuống thác thì sâu, lên thác gian nan.
Giữa thuyền đem khúc Thương Lang hát,
Đã tĩnh rồi, sau mới có an.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]