Trang trong tổng số 12 trang (119 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 06:12
Vitam impendere vero*
Đời mệt mỏi trút hơi thở ngượng ngùng
Ngọn gió hồng toả ra cơn bất tỉnh
Ta cách trở đâu tại người, mà bóng
Con tim của em, cậu bé của em!
Khoác màn sương, nhô cao những bức tường
Mặt trời uể oải buông trên ngọn giáo…
Anh ở đâu, buổi chiều em lạnh quá
Con tim của em, cậu bé của em?
Anh không nghe. Đến sát những bức tường
Tất cả tối om, nhập vào tất cả
Chưa từng có và sẽ không thay thế
Con tim của em, cậu bé của em!
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 06:09
Vẫn phóng như xưa con ngựa của anh
Trên công viên, trong giờ đã muộn
Nhưng con tim khóc, trong tim chiếc bóng
Hoàng tử của em, cậu bé của em.
Một giọng nói thì thầm bên tai em:
“Chớ mang ách của một cơn mơ mộng!”
Trước ly biệt của muôn đời bí ẩn
Hãy nhận về lời xin lỗi của em.
Về con Chúa Trời em viết những dòng
Chàng muôn thuở trẻ trung và sáng sủa
Mua ban ngày của Gogoltha* bất tử
Gogoltha của anh – cung điện Schonbrunn.
Những cây chuông vang lên bên tai em
Rửa tội cho anh bằng lời của Chúa…
Em đã từng trao cho anh nhiều quá!
Em đã từng trao nhiều quá cho anh!
Và bây giờ linh hồn em bình yên
Đừng xáo động bằng những lời trách cứ…
Vĩnh biệt nhé, nỗi buồn người lính cũ
Con đại bàng sau trận đánh bị thương!
Anh đã là cơn mê sảng của em
Là giấc mơ không bao giờ còn nữa…
Chàng quận công tóc sáng, thôi chào nhé
Vĩnh biệt chàng, tình yêu lớn của em!
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 06:07
Hơi thở đầu của mùa xuân dịu dàng
Trăng và đêm thật dịu êm, ấm áp.
Lại những giấc mơ, những dòng nước mắt
Trong lâu đài Schonbrunn hoàng hôn.
Có hình bóng của ai kia màu trắng
Đã từng cúi thấp, gục xuống trên bàn.
Lại những thở dài, lại cơn mê sảng
"Ở Paris... Mác-xây! Ngai vàng!..."
Những con chữ ùa ra từ giấy trắng
Là những đội quân. Vang tiếng kèn đồng...
Những giọt lệ từ bờ mi rơi xuống
Bờ môi thì thầm: "em lại cùng anh!"
Ánh sáng mờ đục của những ngọn đèn
Đang dần tắt nhưng mà đêm sáng hẳn.
Có hình bóng của ai rất dữ tợn
Đã lớn trong lòng đường phố của đêm?
... Hoàng tử nước Áo? Đấy là nhân vật!
Là quận công? Giấc mộng! Giữa mùa đông?
Không, chỉ là một ông vua bé nhất
"Hỡi bậc đế vương, hỡi đứa con!
Ta phóng nhanh, xích xiềng xa xôi lắm
Ta tự do. Chẳng hề có tù binh.
Con thấy chăng những ngọn lửa bập bùng?
Có nghe sông Seine dạt dào vỗ sóng?"
Chiếc áo choàng của cha sao mà rộng!
Ngựa phóng như bay, ngọn lửa bập bùng.
"Có tiếng gì ầm ĩ trong rừng rậm?
Biển chăng?" – "Những người lính đó con!"
Ô cha ơi, sao mà cha cháy lên!
Cha hãy liếc nhìn sang bờ bên phải
Thiên đường chăng?" – "Là Paris đấy!"
"Còn trên Paris?" – "Là sự vinh quang".
Điện Tuileries trong ánh sáng huy hoàng
Những lá cờ đang tung bay trong gió.
"Giờ hãy trị vì! Con từng đau khổ!
Chào con trai hoàng đế Napoleon!"
Những chiếc trống, âm thanh những dây đàn
Tất cả trong hoa... Con trẻ đều hoan hỉ
Schonbrunn ngủ. Tất cả đều lặng lẽ.
Có ai người đang khóc dưới ánh trăng.
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 06:02
Anh xa lạ mà không hề xa lạ
Anh thân quen mà cả chẳng hề thân
Anh của em và không phải của em
Em về nhà, không nói “đi làm khách”
Và em không nói “đi về nhà mình”.
Tình yêu – như bếp lửa cháy ngày đêm
Tình như chiếc nhẫn – vật gì to lớn
Tình như bàn thờ – lớn lao ánh sáng
Và, Đức Chúa Trời – chẳng mang ơn!
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 06:00
Anh hãy nhìn chăm chú và nếu có thể – hãy dịu dàng hơn
Và nếu có thể – lâu hơn, đừng rời khỏi nàng ánh mắt
Nàng đứng trước mặt anh – trên cổ chuỗi hạt cườm
Và xoã xuống tận bờ vai mái tóc.
ở nàng có tất cả những gì mà anh yêu, những gì bay lượn vòng quanh đời đấy
Anh đã không còn đuổi kịp – dù con tàu chạy chẳng hề mau.
Trong tôi không phải tình yêu của thi sĩ nói lời đâu
Và cũng không phải niềm kiêu hãnh của người em gái.
Nàng có tên Asia: nhưng – ngọn lửa là tên gọi nàng hay nhất
Cái tên chưa từng có, không có và muôn đời sẽ không có ở một ai.
Và anh hãy nhớ rằng muôn thuở nàng sẽ đứng trước mặt anh đây
Rằng tất cả chúng ta rồi sẽ chết…
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 05:57
Chầm chầm một cơn mưa nhỏ
Ướt trên mái tóc vàng
Cô bé lặng lẽ đứng bên cánh cửa
Cô bé chờ mong.
Mây màu xám, còn xám hơn – ý nghĩ
Ý nghĩ rằng: “Liệu chàng có đến không?”
Hãy chạy đến ngay bây giờ, cậu bé
Cô bé chờ mong!
Từng khoảnh khắc cứ bay về phía trước
Con tim trẻ thơ đã khôn hơn
Có lâu không cậu bé, bên cánh cửa thứ nhất
Cô bé chờ mong?
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 05:56
Ta hãy còn quá trẻ để mà tha thứ
Cho người đã làm tan vẻ kiều diễm trong ta.
Nhưng, để về cái người đã đi qua không buồn bã
Thì ta lại quá già!
Từng có lâu đài màu hồng như bình minh mùa đông
Như thế giới mênh mông và như cơn gió cổ.
Ta đã từng hầu như là con gái bậc đế vương
Hầu như là những nàng công chúa.
Bố là ông tiên, dữ dằn, tóc bạc
Ta giận hờn, tìm cách buộc xiềng gông
Mỗi buổi chiều cúi xuống trên tro tàn
Ta làm phép thuật.
Người ta uống máu bằng sừng của con hươu chạy nhanh
Người ta nhìn những con tim qua kính lúp…
Ai có thể tin rằng trên đời có tình
Cứ ngỡ rằng dại dột.
Có một buổi chiều từ bóng tối nhạt nhoà
Một hoàng tử buồn mặc áo quần màu xám
Chàng nói không cần tin, thế mà ta
Lại nghe theo tin tưởng.
Bình minh tháng chạp nhìn vào ô cửa sổ
ánh sáng rụt rè, màu đỏ thắm xa xăm…
Bình minh ngủ và chẳng cần quan tâm
Rằng ta đây đau khổ!
Ta hãy còn quá trẻ để mà quên lãng
Người đã làm tan vẻ kiều diễm trong ta
Nhưng, để lại yêu người dịu dàng đằm thắm
Thì ta đã quá già!
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 05:53
Anh rụt rè nhìn vào đôi mắt em
Anh muốn liếc nhìn điều chi trong đó
Mặt trời đã ghé xuống sau đồng cỏ…
Anh của em, chúc thượng lộ bình an!
Tình là tình trong lần gặp đầu tiên
Xin chịu hàng và xin anh quên lãng.
Đã cháy lên trên ban công ngọn nến…
Anh của em, chúc thượng lộ bình an!
Cho con tim được yên trí, an thần
Anh hãy để cho con tim được ngủ!
Em đã mở rộng toang hai cánh cửa…
Anh của em, chúc thượng lộ bình an!
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 05:51
Cô bé tặng bông hồng cho cậu bé
Bông hồng đầu tiên từ trong bụi hoa.
Cậu bé hôn cô bé lên môi, và thế là
Nụ hôn đầu đời trao cho người như thế.
Mặt trời khuất, đường phố cũng vắng hoe
Hôn vào môi quả thật là xấu hổ!
Có cần thiết bẻ hoa không cô bé
Bông hồng đầu tiên từ trong bụi hoa?
Gửi bởi cacbacrabot ngày 30/05/2007 05:49
Có thật nhiều ở trên đời quên lãng
Từ con tim đi hẳn đến muôn đời
Chúng con nhớ buồn bã những bờ môi
Và nhớ mái tóc dày rậm.
Trên cuốn vở tiếng thở dài chầm chậm
Ngọc rubi trên chiếc nhẫn sáng ngời
Nhớ mỗi khi trên chiếc giường ấm cúng
Gương mặt của mẹ mỉm cười.
Chúng con nhớ những con chim bị thương
Nỗi buồn đau thời xuân xanh của mẹ
Và trên những bờ mi nhiều giọt lệ
Khi đã tắt tiếng dương cầm.
Trang trong tổng số 12 trang (119 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối