Trang trong tổng số 11 trang (107 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hoanghannom ngày 14/03/2024 21:09
El otro
Se inventó una cara.
Detrás de ella
vivió, murió y resucitó
muchas veces.
Su cara
hoy tiene las arrugas de esa cara.
Sus arrugas no tienen cara.
Gửi bởi hoanghannom ngày 12/03/2024 18:07
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hoanghannom vào 12/03/2024 18:07
Rachunek
Dzieje mojej głupoty wypełniłyby wiele tomów.
Jedne byłyby poświęcone działaniu wbrew świadomości,
Jak lot ćmy, która gdyby wiedziała
I tak musiałaby dążyć do płomienia świecy.
Inne zajmowałyby się sposobami tłumienia niepokoju,
Szeptu który ostrzega ale nie zostaje wysłuchany.
Osobno traktowałbym o zadowoleniu i dumie,
Kiedy byłem tym, któremu się zdaje,
Toteż stąpa zwycięsko i nie podejrzewa.
A wszystko miałoby za przedmiot pragnienie.
Gdybyż to moje własne. Gdzież tam. Niestety.
Goniło mnie bo chciałem być taki jak inni.
Strach czułem przed tym co we mnie dzikie i nieskromne.
Dziejów mojej głupoty już nie napiszę
Bo i późno i prawdy trudno dochodzić.
Gửi bởi hoanghannom ngày 26/02/2024 20:43
Bài thơ này được sáng tác bằng tiếng Anh, bản dịch tiếng Anh ở trên là bản gốc.
Gửi bởi hoanghannom ngày 04/07/2023 23:16
Madrugada
Pero como el amor
los saeteros
están ciegos.
Sobre la noche verde,
las saetas
dejan rastros de lirio
caliente.
La quilla de la luna
rompe nubes moradas
y las aljabas
se llenan de rocío.
¡Ay, pero como el amor
los saeteros
están ciegos!
Gửi bởi hoanghannom ngày 13/06/2023 10:10
Bài thơ không phải của Joseph Brodsky, mà là lời bài hát của Alexander Vasilyev (Александр Васильев), ca sĩ chính nhóm nhạc rock Splean (Сплин). Vì rất giống thơ Brodsky, nên người ta nhầm ông là tác giả.
Gửi bởi hoanghannom ngày 19/11/2020 00:53
Kẻ được yêu không
cần phải sống. Kẻ được yêu
sống trong đầu. Khung cửi
là dành cho những kẻ cầu hôn, căng lên
như một cây đàn hạc với sợi vải liệm trắng.
Chàng là hai con người.
Chàng là cơ thể và giọng nói, cái sức hút
dễ dàng của một người đàn ông còn sống, và sau đó
là cái giấc mơ hay hình ảnh mở ra
được tạo nên bởi người đàn bà trước khung cửi,
ngồi đó trong một căn sảnh đầy ắp
những kẻ đầu óc tầm thường.
Như bạn thương hại
cái biển cả bị lừa dối đã cố gắng
đưa chàng đi mãi mãi
mà chỉ lấy người đầu tiên,
người chồng thực sự, bạn phải
thương hại những người đàn ông kia: họ không biết
họ đang nhìn gì;
họ không biết khi một người yêu theo cách này
thì tấm vải liệm trở thành váy cưới.
Gửi bởi hoanghannom ngày 19/11/2020 00:50
Ở tận cùng nỗi đau khổ của tôi
có một cánh cửa.
Hãy nghe tôi: cái các người gọi là cái chết
tôi vẫn nhớ.
Trên đầu, những tiếng động, những cành thông chuyển mình.
Rồi không gì. Mặt trời yếu ớt
sáng lung linh trên mặt đất khô.
Thật khủng khiếp khi sống sót
khi ý thức
bị chôn vùi dưới đất đen.
Rồi nó qua đi: cái các người sợ, là
một linh hồn mà không thể
cất tiếng, đột ngột kết thúc, mặt đất cứng
cong lên đôi chút. Và cái tôi nghĩ là chim
bay tíu tít trong những bụi cây thấp.
Các người những kẻ không nhớ
lối đi từ thế giới kia sang,
tôi nói cho nghe tôi có thể cất tiếng lần nữa: bất cứ thứ gì
trở về từ lãng quên đều trở về
để tìm một giọng nói:
từ giữa đời tôi chảy lên
một suối nguồn vĩ đại, những bóng xanh thẳm
trên nước biển xanh trong.
Ngôn ngữ: Tiếng Anh
Gửi bởi hoanghannom ngày 09/09/2020 14:30
You who wronged a simple man
Bursting into laughter at the crime,
And kept a pack of fools around you
To mix good and evil, to blur the line,
Though everyone bowed down before you,
Saying virtue and wisdom lit your way,
Striking gold medals in your honor,
Glad to have survived another day,
Do not feel safe. The poet remembers.
You can kill one, but another is born.
The words are written down, the deed, the date.
And you’d have done better with a winter dawn,
A rope, and a branch bowed beneath your weight.
Gửi bởi hoanghannom ngày 09/09/2020 14:29
Các người, những kẻ bức hại một con người bình thường,
Phá lên cười trước tội ác ấy,
Và giữ lấy một đám hề quanh mình
Để trộn lẫn thiện ác, để xoá nhoà lằn ranh,
Dẫu mọi người cúi đầu trước các người,
Nói đức hạnh và trí tuệ soi sáng con đường của các người,
Đúc những huy chương vàng để vinh danh các người,
Vui mừng vì đã sống sót thêm một ngày nữa,
Chớ cảm thấy an toàn. Nhà thơ nhớ.
Các người có thể giết anh ta, nhưng người khác sẽ ra đời.
Những lời sẽ được viết xuống, việc gì, ngày nào.
Một bình minh mùa đông sẽ là tốt hơn cho các người,
Một sợi dây, một cành cây uốn cong dưới sức nặng.
Gửi bởi hoanghannom ngày 09/01/2020 14:19
Chúng đến
với những lá cờ sắc lẹm và súng lục
bắn rụng hết sao trời và mặt trăng
để chẳng còn ánh sáng cho chúng ta
để chẳng còn ánh sáng thương chúng ta
Kể từ đó chúng ta chôn mặt trời
Một nhật thực bất tận
Trang trong tổng số 11 trang (107 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối