Đăng bởi estrange vào 08/09/2008 20:18
At the end of my suffering
there was a door.
Hear me out: that which you call death
I remember.
Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.
It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.
Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.
You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:
from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure sea water.
Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 07/09/2008 20:18
Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
có một cánh cửa.
Hãy lắng nghe tôi: nơi đấy em gọi là cái chết,
tôi còn nhớ.
Trên đầu, tiếng động, những cành cây thông dịch chuyển.
Và không gì hết. Mặt trời ảm đạm
rung rinh trên mặt đất khô cong.
Thật hãi hùng khi còn sống sót
trong lúc nhận thức
chôn vùi dưới đất đen
Và rồi tất cả kết thúc: điều em hằng sợ,
trở thành linh hồn và không thể cất lời,
kết thúc đột ngột,
Mặt đất cứng uốn cong mình đôi chút.
Và cái gì đó- tôi đoán là những con chim
Vút bay lên từ những bụi cây lúp xúp
Em không thể nhớ
những lối đi từ thế giới khác.
Tôi sẽ nói với em nếu như tôi lại có thể nói:
Bất cứ thứ gì từ hư không trở lại
đều trở lại mong tìm kiếm một giọng nói:
Từ giữa cuộc đời tôi xuất hiện
một suối nguồn vĩ đại,
những bóng tối xanh biếc
chìm vào nước biển xanh trong.
Gửi bởi hyperballad ngày 23/03/2011 13:55
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hyperballad ngày 23/03/2011 14:03
Có 1 người thích
Cám ơn bạn đã giới thiệu một bài thơ hay và giàu hình ảnh, tuy nhiên tôi thấy bản dịch có vài chỗ chưa thoả đáng thế này:
Trước hết nên chú ý hơn đến dấu chấm câu và viết hoa cho phù hợp.
"The weak sun flickered over the dry surface" có lẽ là ánh mặt trời ảm đạm rung rinh trên mặt đất thì đúng hơn.
Cùng là "speak" vì sao ở trên dịch là "cất lời" mà bên dưới không giữ nguyên như vậy: tôi sẽ nói với em nếu tôi lại có thể cất lời (và nhờ thế tránh được sự lặp lại từ "nói")
Và cũng nên cẩn thận với các giới từ:
"birds darting in low shrubs." -- "in" thì không thể là vút bay lên
"deep blue shadows on azure sea water" -- "on" sao lại là chìm vào? theo tôi có lẽ nên dịch là "những bóng tối màu lam thẫm trên nền nước biển xanh trong"
Ngoài ra, "passage" chứ không là "passages", chỉ là "lối đi" thay vì "những lối đi" như trong bản dịch trên.
@Hyperballad Tôi định đánh giá năm sao mà bấm nhầm vào một sao rồi không sửa được 😀
Gửi bởi hoanghannom ngày 19/11/2020 00:50
Ở tận cùng nỗi đau khổ của tôi
có một cánh cửa.
Hãy nghe tôi: cái các người gọi là cái chết
tôi vẫn nhớ.
Trên đầu, những tiếng động, những cành thông chuyển mình.
Rồi không gì. Mặt trời yếu ớt
sáng lung linh trên mặt đất khô.
Thật khủng khiếp khi sống sót
khi ý thức
bị chôn vùi dưới đất đen.
Rồi nó qua đi: cái các người sợ, là
một linh hồn mà không thể
cất tiếng, đột ngột kết thúc, mặt đất cứng
cong lên đôi chút. Và cái tôi nghĩ là chim
bay tíu tít trong những bụi cây thấp.
Các người những kẻ không nhớ
lối đi từ thế giới kia sang,
tôi nói cho nghe tôi có thể cất tiếng lần nữa: bất cứ thứ gì
trở về từ lãng quên đều trở về
để tìm một giọng nói:
từ giữa đời tôi chảy lên
một suối nguồn vĩ đại, những bóng xanh thẳm
trên nước biển xanh trong.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/01/2021 08:38
Đến cuối đường khổ đau
thấy một cánh cửa.
Tôi vẫn nhớ, xin nhắc lại:
các người gọi đây là cửa chết.
Bên trên, tiếng động, cành thông lắc lư.
Rồi im ắng. Nắng yếu ớt
lung linh trên đất khô cằn.
Thật là khủng khiếp để được tồn tại
ý thức phải chôn vào lòng đất tối tăm.
Như vậy, kể như đã chết:
điều mà chúng ta lo sợ,
là linh hồn không thể lên tiếng,
trở thành một kết thúc bất ngờ,
mặt đất cứng vẫn uốn cong theo hình cầu.
Và tôi phải làm gì để trở thành đàn chim
bay đụng đầu trong lùm cây thấp.
Các người không còn nhớ
lối về từ thế giới bên kia
Nói cho các người biết, tôi có thể kể:
bất kỳ chuyện gì nhớ lại
khi trở về từ cõi lãng quên
để tìm ra lời nói:
“đời tôi từ nhuỵ hoa
tuôn một dòng suối lạ thường,
xanh thẳm
làm đậm màu nước biển xanh lơ.”
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/01/2021 11:16
Nơi tận cùng đau khổ của tôi
có một cánh cửa.
Hãy nghe tôi nói:
Tôi nhớ cái mà bạn gọi là cái chết.
Trên đầu, những tiếng động, những cành thông chuyển mình.
Sau đó là hư vô. Mặt trời yếu ớt
nhấp nháy trên bề mặt khô.
Thật là kinh khủng để sống còn
khi ý thức chôn vùi trong lòng đất tối tăm.
Sau đó, nó đã kết thúc:
điều mà bạn sợ hãi, là
một linh hồn và không thể
nói chuyện, kết thúc đột ngột, mặt đất cứng
uốn cong một chút.
Và những gì tôi đã làm để trở thành
chim bay trong bụi cây thấp.
Bạn không nhớ
lối đi từ thế giới bên kia
Tôi bảo bạn rằng tôi có thể nói lại:
bất cứ điều gì
trở về từ sự lãng quên
trở về để tìm một tiếng nói:
một đài phun nước lớn
đến từ tâm điểm cuộc đời tôi,
bóng xanh thẳm
trên nước biển xanh.
Gửi bởi Nguyễn Đình Nghi ngày 15/04/2022 23:19
Trong tận cùng nỗi khốn khổ của tôi
một cánh cửa âm thầm luôn ở đó.
Nơi em kêu: “cái chết” - xin người nghe rõ:
Tôi vẫn nhớ hoài, nhớ mãi, không quên.
Trên không trung, văng vẳng, tán thông rền.
Rồi hư vô. Một mặt trời ảm đạm
Nháy u hoài trên nền đất đen sạm.
Kinh hoàng thay nỗi tồn tại chơi vơi
khi ý thức
chôn vùi trong bóng tối.
Điều em sợ giờ đây đã qua rồi
thành linh hồn bị nhọc nhằn buộc cột
chỉ câm lặng, kết thúc trong đột ngột
đất cứng uốn mình khẽ cong xuống, đau thương
tôi cảm thấy những cánh chim buông
đang bay vút lao xao lùm cây thấp.
Em đã quên nơi linh hồn ẩn nấp
con đường về xứ thảm sầu cô đơn
thế giới bên kia cùng lối mòn trống trơn
đến bây giờ, em quên, còn bỏ ngỏ.
Để tôi nói: điều gì đều sáng tỏ
về nơi ấy - xứ sở của lãng quên
trở lại, đi, vòng lặp không tên
chỉ để kiếm tìm một thanh âm nhỏ bé:
Tâm điểm cuộc đời nơi tôi sao kì vĩ
dòng suối dạt dào biêng biếc chảy trôi
bóng thẫm xanh in hằn nơi biển cả.