Trang trong tổng số 23 trang (225 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 21:58
Đi theo chiều dài bức tường phản thơ
Chớ nhìn lên phía trên
Nó tìm cách bao vây các cuộc đời người đã trưởng thành chúng ta
trong thành phố bảo thủ, trong cảnh quan bảo thủ
Nhà thơ Éluard sờ một nút bấm
tường bỗng mở
vườn cây hiện ra
Ngày xưa tôi băng qua cánh rừng bằng một thùng đựng sữa
Cả bốn bên, những thân cây màu tím
một hài kịch cũ đã được dựng lên
cũng đẹp như một chiếc lư đồ cúng
Mùa hạ đọc cho chúng ta nghe những cuộc phiêu lưu ký của Ngài Pickwick
Cuộc đời đẹp, một xe ngựa mui gập
Chở người hào hoa phong nhã làm ta tức tối
Hãy nhắm mắt lại và thay đổi ngựa
Các tư tưởng trẻ con nhất đến với chúng ta trong phút giờ nguy khốn
Chúng ta ngồi ở đầu giường người ốm và nguyện cầu
mỗi khắc được nghỉ ngơi trong cảnh gian nguy
một lỗ hở trong đó các truyện của Ngài Pickwick đều có thể bước vào
Hãy nhắm mắt lại và thay đổi ngựa
Khó lòng thích những mẩu chuyện từng ngao du lâu đời rồi
Những ghi khắc trên các chuông nhà thờ
những ngạn ngữ quẩn quanh xung quanh các vị thánh
và những hạt cũ càng đã bao nhiêu lượt mấy nghìn năm
Ôi, Archilochos. Chẳng có câu trả lời nào cả
Lũ chim mơn trớn bộ lông phủ ngoài của biển
Chúng tôi đi vào nhà với Simenon
để mùi hương tồn tại của loài người đã có
ngay tại những nơi các mầm lá non nhú ra
Hãy hít thở mùi hương của chân lý
Cánh cửa sổ mở dừng lại ngay tại chỗ này
giáp với các ngọn cây
cùng bức thư vĩnh biệt của bầu trời hoàng hôn
Shiki, Björling và Ungaretti
cuộc đời họ được viết bằng phấn trắng trên bảng đen của cái chết
Trường ca ấy, hoàn toàn có thể
Tôi nhìn lên không trung khi cành cây rung chuyển
Những hải âu trắng ăn quả anh đào đen
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 20:55
Thở dài, cầu thang máy đi lên
Trong ngôi nhà chọc trời dễ vỡ như đồ sành sứ
Trên đường rải nhựa ban ngày oi nồng
Biển cửa hàng đã khép chặt các hàng mi
Đất dốc ngược lên trời
Một nóc rồi một nóc, tịnh không một bóng râm
Chúng tôi bay đi tìm Anh
Trong một mùa hè của màn ảnh rộng
Và đêm, tôi nghỉ ngơi như một con tàu
trong cảnh các ánh đèn tắt ngấm
khoảng cách phải chăng cùng với hiện thực
khi đoàn thuỷ thủ giỡn đùa trên các bãi cỏ quê hương
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 20:48
Trên tranh một hoạ sĩ Công-gô
rộn ràng bóng dáng thanh tao như những côn trùng bị tước hết sinh lực của con người
Một ngách giữa hai cung cách tồn tại
Con đường còn dài cho những ai ở xa phía trước kia
Người trai trẻ tóm được khách nước ngoài lạc giữa các túp lều
Cậu ta không biết sẽ biến người kia thành bạn
hay thành một người bị doạ đe để lấy của
Sự không nhất quyết làm rối trí cậu
Họ ngượng nghịu rời xa nhau
Nếu không, những người Châu Âu đứng tụm lại xung quanh chiếc xe con
như xung quanh Mẹ họ
Tiếng ve kêu cũng sắc như lưỡi dao cạo
Và chiếc xe lại lên đường
Rồi một đêm dịu dàng đến chăm lo cho các bộ áo quần bẩn
Giấc ngủ
Con đường còn dài cho những ai ở xa phía trước kia
Có thể chúng ta ăn những cái nắm tay mới gom lại của lũ chim di trú
Có thể chúng ta làm bật dậy các chân lý của sách vở
Rất cần phải đi xa
Cậu sinh viên đọc trong đêm, đọc và đọc vì tự do
sau cuộc thi, trở thành bậc cầu thang cho người đến sau
Một ngách khó vượt
Con đường còn xa cho những ai ở phía trước
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 17:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 14/08/2015 17:17
Tàu điện sơn vàng
hát trong đường dốc lên Afama
Trước có hai nhà tù
Một cho bọn ăn trộm
Chúng nó lắc lư tay trong song sắt cửa sổ
Chúng kêu la muốn được chụp hình!
"Nhưng mà ở đây", người chủ sự nói với tôi
cười khẩy chần chừ:
"Tù chính trị bị nhốt ở đây"
Tôi nhìn phía trước mặt nhà
một người
tại cửa sổ trên cao
đặt ống nhóm lên mắt và ngắm biển
Áo quần giặt phơi ngoài trời
Tường đều nóng bỏng
Ruồi đánh vần
từng hàng chữ bé xíu
Sáu năm sau tôi hỏi một bà
ở Lissabon:
"Trước đây là như vậy hoặc tôi đã nằm mơ?"
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 17:00
Đây chân dung một người tôi quen
Anh ngồi bàn, mở to tờ báo
Mắt anh nhìn đăm đăm sau kính lão
Ánh thông tùng phủ trắng áo anh
Mặt anh xanh, dường gọn gàng chút ít
Luôn khơi gợi được lòng tin
Người ta dè dặt đến bên anh
Ngại có thể sa vào một bi kịch
Ông cụ anh, lăn lộn trên vàng
Người ta bảo vậy - nhưng đâu có chắc
thảy đều những tư tưởng kỳ quặc
bằng bạo lực xông thẳng vào nhà chàng
Tờ báo này đưa những tin không đúng hẳn
thế mà cái bàn, cái ghế, cái chân dung
đều đọc nó, giải lao. Cuộc sống bỗng ngừng
Cuộc sống từ đó ra, trở thành khác dạng
Tôi nghĩ tôi tồn tại vì dựa vào anh ta
Anh chẳng hề thẩm tra
Lâu dài vẫn sống câu chuyện ấy
Tôi là ai? Từ lâu dài
đôi khi tôi có xích lại gần một tý
và TÔI là ai, TÔI là ai, TÔI là ai
Nhưng khi tôi tìm được TÔI
TÔI tự xoá, một khoảng trống hiện ra
tôi rơi vào chính nơi khoảng trống đó
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 15:35
Một cơn bão liếm mái ngôi nhà
thổi mạnh để tỏ bày cường sức
Tôi khó ngủ, quay lưng cho gió
nhắm mắt đọc bài văn của giông mưa
Con mắt trẻ con mở to
Bão táp gầm gừ doạ nó
Hai mắt đều thích dõi ngọn đèn
đứng yên lại dọc đường bỡ ngỡ
Bão có bàn tay trẻ con cùng những cánh bay
Đoàn du hành đóng kiện hàng để đi lên với đất đai phương Bắc
Ngôi nhà ta biết tìm đâu đinh để đóng chặt
các liếp cửa của ngôi nhà này?
Đêm yên bình trên đất ta đây
(các bước chân nhoè nhoẹt xoá
như đầm ao phủ bùn lớp lá)
toàn là cảnh hoang dại đêm nay
Một cơn bão nghiêm trang thổi tới
Lên tâm hồn ta, nó đặt môi
thổi mạnh, để tỏ bày phong thái
Hãi nhất là, sợ bão làm kiệt sức ta thôi
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 15:23
Đi qua làng ban đêm - bỗng nhà cửa hiện ra
trong ánh đèn pha - chúng bừng thức dậy và khát nước
Những ngôi nhà, lẫm lúa, biển tín hiệu, xe không chủ:
bây giờ Cuộc Sống của chúng mới trở thành xun xoe
Người ta ngủ: một số thanh bình, một số nét mặt căng lên
có vẻ họ mệt nhọc tập tành đi vào vĩnh cửu
Họ ngủ say nhưng không dám buông lỏng cái gì
Và yên nghỉ, như mọi cổng chắn đều khép lại khi một điều huyền bí đi qua
Phía sau làng, con đường tiến dài giữa vô số cây rừng. Cây đều đồng tình im lặng
Chúng có cái vẻ biểu diễn trên sân khấu như người ta thường trông thấy qua các ngọn lửa
Ôi các lá cây có mặt đúng lúc làm sao! Chúng đi theo tôi cùng về nhà
Tôi nằm và thiu thiu ngủ, mơ thấy nhiều tượng hình và nhiều tín hiệu không quen biết
Chúng tự ghi khắc vào sau mi mắt của tôi trên bức tường đêm
Một phong bì to thử luồn vào khe kẽ
giữa giấc mơ và sự tỉnh dậy, không lọt vào đó được
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 15:11
Sự mệt mỏi cắt đường bay
Sự kinh hoàng cắt đường đi
Chim kêu thôi không trốn nữa
Hăng say, ánh sáng dồn về
Quỷ ma cũng hớp nó một ngụm
Tranh của ta cho ra mắt:
súc vật thời đại băng hà
Thảy đều nhìn ra xung quanh
Trăm người đi dưới mặt trời
Mọi người đều còn một cửa hé
nhìn ra một gian phòng chung
Đất là vô cùng tận
dưới bước chân ta đi
Nước sáng lại
dưới bóng cây
Hồ nước là một cửa sổ
mở ra trên trái đất này
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 15:02
Tôi chơi nhạc Hây-dơn
sau một ngày đen tối
cái ấm áp giản đơn
sưởi bàn tay nóng hổi
Phím đàn đều hoà hợp
Âm vang dồn lớp lớp
Cung điệu rợp màu xanh
rộn rã và tinh anh
Phong thái khá hài hoà
nói: tự do là thật
ta không trả tô đắt
cho vua chúa thối tha
Tôi đút tay vào túi
như nhạc sư Hây-dơn
báng nhại sự bê bối
những ai nhìn thế giới tươi trong
Tôi kéo lên ngọn cờ Hây-dơn
thoả thuê mà tưởng tượng:
"Ta không chịu đầu hàng
Nhưng hoà bình là điều ta muốn"
Nhạc là ngôi nhà gương
đặt lên trên bờ dốc
Ở đó những hòn đá chạy
ở đó những hòn đá bay
Và những hòn đá chạy
băng suốt qua ngôi nhà
các cửa làm bằng kính
vẫn giữ được y nguyên
Gửi bởi hongha83 ngày 14/08/2015 14:49
Anh đặt cây bút xuống
Nó nghỉ yên trên bàn
Nó nghỉ trong hư không
Anh đặt cây bút xuống
Nhiều việc không viết được
cũng không thể để yên
Bị đờ đẫn, tê liệt
Bao việc ở nơi xa
dù túi đeo nhịp đập run rẩy
chính trái tim ta
Bên ngoài, mùa hạ chói chang
Rì rào cây xanh hát
Tiếng chim chuyền cành đang hót
Hay tiếng người nói, cười
Anh đào nở mơn mởn
Xe tải trở về nhà
Các tuần lễ đi qua
Ban đêm từ từ buông
Nhầy bọ trên gạch hoa:
những bức điện xanh gửi cho trần thế
Trang trong tổng số 23 trang (225 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối