Trang trong tổng số 4 trang (37 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 02/10/2007 14:35
CZWARTA NAD RANEM
Godzina z nocy na dzień.
Godzina z boku na bok.
Godzina dla trzydziestoletnich.
Godzina uprzątnięta pod kogutów pianie.
Godzina, kiedy ziemia zapiera nas.
Godzina, kiedy wieje od wygasłych gwiazd.
Godzina a-czy-po-nas-nic-nie-pozostanie.
Godzina pusta.
Głucha, czcza.
Dno wszystkich innych godzin.
Nikomu nie jest dobrze o czwartej nad ranem.
Jeśli mrówkom jest dobrze o czwartej nad ranem
- pogratulujmy mrówkom. I niech przyjdzie piąta,
o ile mamy dalej żyć.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 02/10/2007 14:32
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 02/10/2007 14:33
NIEKTORY LUBIĄ POEZJĘ
Niektórzy -
czyli nie wszyscy.
Nawet nie większość wszystkich ale mniejszość.
Nie licząc szkół, gdzie się musi,
i samych poetów,
będzie tych osób chyba dwie na tysiąc.
Lubią -
ale lubi się także rosół z makaronem,
lubi się komplementy i kolor niebieski,
lubi się stary szalik,
lubi się stawiać na swoim,
lubi się głaskać psa.
Poezję -
Tylko co to takiego poezja.
Niejedna chwiejna odpowiedź
na to pytanie już padła.
A ja nie wiem i nie wiem i trzymam się tego
Jak zbawiennej poręczy.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:52
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 03/11/2007 15:55
Chúng ta gọi nó là hạt cát.
Nó tự gọi mình không là hạt, không là cát.
Nó không có tên
chung, riêng,
tạm bợ, lâu dài,
đúng hay sai.
Với nó chẳng nghĩa gì cái nhìn, cái chạm.
Nó không cảm thấy bị nhìn và bị chạm.
Chuyện nó rơi xuống bên cửa sổ
chỉ là đối với chúng ta, đâu phải cuộc phiêu lưu của nó.
Với nó cũng thế thôi, rơi xuống đâu cũng vậy,
chẳng cần chắc chắn đã rơi rồi
hay vẫn đang rơi.
Từ cửa sổ nhìn ra hồ thật đẹp,
nhưng tầm nhìn không thấy chính mình.
Không sắc màu và không dáng hình,
không âm thanh, không mùi vị,
nó không đớn đau trên hành tinh.
Không đáy đáy hồ
và không bờ bờ nước.
Nước không khô không ướt.
Sóng không ít không nhiều
vỗ không nghe mình vỗ
quanh những tảng đá không nhỏ, không to.
Và tất cả dưới bầu trời vốn dĩ không trời,
nơi lặn xuống mặt trời hoàn toàn không lặn
và giấu mình không giấu sau vô thức mây trôi.
Gió kéo mây không vì điều gì khác
chỉ bởi vì gió thổi, vậy thôi.
Trôi qua một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhưng đó chỉ là ba giây của ta.
Thời gian trôi như người đưa tin khẩn.
Nhưng đó chỉ là sự so sánh của ta.
Nhân vật được bịa ra, sự vội vàng ước lệ,
Còn tin tức thì vô nhân.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:38
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 01/10/2007 19:52
Khi tôi phát âm từ „tương lai”
âm tiết đầu tiên đã đi vào quá khứ.
Khi tôi phát âm từ „im lặng”
tôi tàn phá nó.
Khi tôi phát âm từ „không có gì”
tôi tạo ra điều mà chẳng hư không nào chứa đựng.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:31
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Thuỷ Hương vào 01/10/2007 22:41
Phải làm gì?
Phải viết một lá đơn,
và kèm theo đơn là lý lịch.
Chẳng cần biết chiều dài cuộc sống
Lý lịch cần ngắn thôi.
Mọi thứ phải chọn lọc và tóm tắt.
Những cảnh quan được thay bằng địa chỉ
Và những kỷ niệm dạt dào - bằng ngày tháng vô tri.
Từ tất cả các mối tình, chỉ hôn nhân là đủ.
Những đứa con - nếu đã ra đời.
Ai biết anh quan trọng hơn anh biết ai
Những chuyến du hành - chỉ khi xuất ngoại
Thành viên hội nào, chẳng cần biết tại sao
Những giải thưởng, không cần biết do đâu.
Hãy viết như anh chưa từng đối thoại với lòng mình
và tránh nó ra từ xa.
Hãy lặng im bỏ qua chó, mèo và chim chóc
những kỷ vật linh tinh, bè bạn, những giấc mơ.
Giá hơn là trị giá
và tiêu đề hơn là nội dung.
Số giày hơn là nơi sẽ đến
người mà anh hóa thân.
Một tấm ảnh lộ rõ tai dán thêm vào.
Hình dạng quan trọng hơn những điều tai nghe thấy.
Nghe thấy gì?
Tiếng những cỗ máy nghiền giấy gầm gào.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:20
Em bé mặc áo cánh này là ai thế?
Là chú bé Adolf, con trai nhà Hitler!
Sẽ thành tiến sỹ luật mai này, có lẽ?
Hay nghệ sỹ tenor trong nhà hát thành Viên?
Cái tay này của ai? Tai, mắt, mũi của ai?
Cái bụng sữa no tròn của ai - chưa biết:
của người thợ in, thầy thuốc, cha xứ, thương gia?
Đôi chân ngộ nghĩnh này nơi nào sẽ đi qua?
Ra vườn, đến trường, tới văn phòng, đến đám cưới
với con gái ông thị trưởng, biết đâu?
Em bé, thiên thần, tia nắng nhỏ, tí nhau,
năm ngoái khi chào đời,
không thiếu những dấu hiệu dưới đất và trên trời:
nắng mùa xuân lung linh trên cửa sổ,
tiếng đàn quay dưới sân,
điềm lành trong mảnh giấy hồng,
trước lúc sinh mẹ vừa nằm mộng:
chim bồ câu mang đến tin vui,
vị khách được mong chờ sẽ tới nơi!
Puk, puk, ai đây, là tiếng đập của trái tim Adolf bé nhỏ.
Núm vú cao su, tã lót, yếm, đồ chơi,
em bé trai, khỏe mạnh, tạ ơn trời,
giống bố mẹ, giống mèo con trong giỏ
giống mọi trẻ em trong tập ảnh gia đình.
Nào, ta không khóc nhé chú mình,
bác thợ ảnh dưới tấm vải đen bấm tách.
Atelier Klinger, Grabentrasse Braunau,
Braunau thành phố nhỏ xứng danh,
những doanh nghiệp vững vàng, những láng giềng ngay thẳng,
mùi thơm của bánh nướng, xà bông.
Không nghe tiếng chó tru, tiếng bước chân định mạng.
Thầy dạy sử nới thêm cổ áo
và ngáp dài trên vở từng trang.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 01/10/2007 17:07
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 28/07/2014 15:30
Phải bắt đầu từ đấy - bầu trời
Ô cửa sổ không kính, không khung, không bệ đỡ
Chả có gì hơn, chỉ cái lỗ trống thôi
nhưng mà rộng mở
Để ngắm trời
Tôi chẳng cần chờ đêm ráo tạnh
Chẳng cần nghếch đầu lên
Với tôi
Trời khoác sau lưng, trời nằm trong tay, trời trên mí mắt
Trời bao kín mọi chiều, trời nâng đỡ lên cao...
Thậm chí bạn ơi
Những đỉnh núi cao nhất
Cũng chẳng gần trời hơn những thung lũng thẳm sâu
Chẳng ở nơi đâu
Có nhiều trời hơn chỗ khác
Trời lạnh lùng phát tán mây như rắc những nấm mồ
Con chuột chũi cũng được trời bao như con cú mèo đang vỗ cánh kia thôi.
Những thứ rơi xuống vực sâu
là rơi từ trời cao vào trời thẳm.
Ơi những vật rạc rời, tuôn chảy, rắn đanh
những dạng vật chất bay hơi hay nóng đỏ
Hãy câu bắt lấy bầu trời
Hãy chộp lấy những mẩu trời vụn vỡ
Hãy ôm thu những đống đụn của trời, hơi thở của trời cao
Trời hiện hữu mọi nơi
Ngay trong bóng tối dưới làn da cũng có trời cư ngụ.
Tôi ăn trời, tôi ị ra trời
Tôi là cái bẫy nằm trong cái bẫy
là kẻ cư ngụ trong con người cư ngụ
là kẻ choàng ôm trong những vòng ôm
là câu hỏi trong lời đáp từ cho câu hỏi.
Cái sự phân chia ra trời, ra đất
Là cách nghĩ chẳng đúng đâu về cái thể thống nhất này
Đấy chỉ là thứ cho phép tôi sống trải
dưới một địa chỉ đầy đủ hơn
Để nếu có ai đó muốn tìm tôi thì chóng thấy.
Dấu hiệu đặc thù của tôi
là sự đắm say và thất vọng.
Trang trong tổng số 4 trang (37 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]