Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Kết thúc và mở đầu (1993)
Đăng bởi Thuỷ Hương vào 01/10/2007 17:07, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 30/07/2014 21:23
Od tego trzeba było zacząć: niebo.
Okno bez parapetu, bez futryn, bez szyb.
Otwór i nic poza nim,
Ale otwarty szeroko.
Nie muszę czekać na pogodną noc,
ani zadzierać głowy,
żeby przyjrzeć się niebu.
Niebo mam za plecami, pod ręką i na powiekach.
Niebo owija mnie szczelnie
i unosi od spodu.
Nawet najwyższe góry
nie są bliżej nieba
niż najgłębsze doliny.
Na żadnym miejscu nie ma go więcej
niż w innym.
Obłok równie bezwzględnie
przywalony jest niebem co grób.
Kret równie wniebowzięty
jak sowa chwiejąca skrzydłami.
Rzecz, która spada w przepaść,
spada z nieba w niebo.
Sypkie, płynne, skaliste,
rozpłomienione i lotne
połacie nieba, okruszyny nieba,
podmuchy nieba i sterty.
Niebo jest wszechobecne
nawet w ciemnościach pod skórą.
Zjadam niebo, wydalam niebo.
Jestem pułapką w pułapce,
zamieszkiwanym mieszkańcem,
obejmowanym objęciem,
pytaniem w odpowiedzi na pytanie.
Podzial na ziemię i niebo
to nie jest właściwy sposób
myślenia o tej całości.
Pozwala tylko przeżyć
pod dokładniejszym adresem,
szybszym do znalezienia do znalezienia,
jeślibym była szukana.
Moje znaki szczególne
to zachwyt i rozpacz
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 02/10/2007 17:07
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 29/07/2014 15:30
Phải bắt đầu từ đấy - bầu trời
Ô cửa sổ không kính, không khung, không bệ đỡ
Chả có gì hơn, chỉ cái lỗ trống thôi
nhưng mà rộng mở
Để ngắm trời
Tôi chẳng cần chờ đêm ráo tạnh
Chẳng cần nghếch đầu lên
Với tôi
Trời khoác sau lưng, trời nằm trong tay, trời trên mí mắt
Trời bao kín mọi chiều, trời nâng đỡ lên cao...
Thậm chí bạn ơi
Những đỉnh núi cao nhất
Cũng chẳng gần trời hơn những thung lũng thẳm sâu
Chẳng ở nơi đâu
Có nhiều trời hơn chỗ khác
Trời lạnh lùng phát tán mây như rắc những nấm mồ
Con chuột chũi cũng được trời bao như con cú mèo đang vỗ cánh kia thôi.
Những thứ rơi xuống vực sâu
là rơi từ trời cao vào trời thẳm.
Ơi những vật rạc rời, tuôn chảy, rắn đanh
những dạng vật chất bay hơi hay nóng đỏ
Hãy câu bắt lấy bầu trời
Hãy chộp lấy những mẩu trời vụn vỡ
Hãy ôm thu những đống đụn của trời, hơi thở của trời cao
Trời hiện hữu mọi nơi
Ngay trong bóng tối dưới làn da cũng có trời cư ngụ.
Tôi ăn trời, tôi ị ra trời
Tôi là cái bẫy nằm trong cái bẫy
là kẻ cư ngụ trong con người cư ngụ
là kẻ choàng ôm trong những vòng ôm
là câu hỏi trong lời đáp từ cho câu hỏi.
Cái sự phân chia ra trời, ra đất
Là cách nghĩ chẳng đúng đâu về cái thể thống nhất này
Đấy chỉ là thứ cho phép tôi sống trải
dưới một địa chỉ đầy đủ hơn
Để nếu có ai đó muốn tìm tôi thì chóng thấy.
Dấu hiệu đặc thù của tôi
là sự đắm say và thất vọng.
Phải bắt đầu từ đấy: bầu trời.
Ô cửa sổ không khung, không bệ và không kính.
Một lỗ hổng, ngoài ra không gì hết,
nhưng mở ra mênh mông.
Tôi không cần chờ đêm thanh trong
hay ngước đầu lên
mới ngắm nhìn trời được.
Tôi có trời sau lưng, trong tầm tay và trên mí mắt.
Trời ôm quấn lấy tôi thật chặt
và nâng đỡ tôi lên.
Ngay những đỉnh núi ngất cao
cũng không gần trời hơn những thung lũng thẳm sâu.
Không ở đâu
có nhiều trời hơn nơi khác.
Lạnh lùng giống nhau, trời đè nặng
lên đám mây cũng như xuống nấm mồ.
Con cú mèo vỗ cánh phất phơ
cũng được trời bọc bao như con chuột chũi.
Một thứ rơi xuống vực sâu, bạn hỡi
là từ trời kia rơi mãi vào trời.
Những khoảng-trời, những mảnh-vụn-trời,
những trời-gió-vần, những trời-đụn-đống
tơi xốp, bay hơi, chảy tuôn và rực sáng.
Trời hiện hữu khắp nơi,
Ngay trong bóng tối dưới làn da cũng vẫn có trời.
Tôi ăn trời, tôi thải ra trời.
Tôi là cái bẫy nằm trong bẫy,
là kẻ ngụ cư đang bị ngụ cư
là cái ôm trong vòng tay ôm,
là câu hỏi để trả lời câu hỏi.
Sự phân chia ra đất, ra trời
là lối nghĩ chẳng hề đúng đắn
về toàn thể này, vẹn nguyên thống nhất.
Nó chỉ cho phép tôi sống sót sinh tồn
dưới một địa chỉ rõ ràng hơn,
một địa chỉ nhanh dò, chóng thấy
nếu tôi bị kiếm tìm.
Dấu hiệu đặc thù tôi mang trên mình
là nỗi say mê và niềm thất vọng.