Sao lời xin, mãi không ai chấp nhận? Có phải lời kinh, đã dịch sai từ. Hoặc văn minh, tạo tiện nghi thay đổi. Một tình yêu bình thường, cũng ra đi.
Nào ước mơ, cho giàu sang phú quý. Hay là chi? Đỉnh cao nhất trần đời. Kiên trì đợi, vẫn hững hờ không tới. Ta trở về, ngồi thầm lặng chơi vơi.
Nếu được ai? Đánh đổi lòng nhiều kiếp. Dẫu phải chăng, thành tượng đá ngu ngơ. Sẽ vô tim và không truyền nhịp thở. Những lúc buồn bình thản, chẳng thẫn thờ.
Niềm tâm sự không giữ hằn, thương nhớ. Bao giờ cho? Khi thử thách xong rồi. Đứng ngơ ngác nhìn mây trời, gió thổi. Mọi van nài, đi hết, thật bơ vơ.
Em ơi! Mùa đông mỗi lần về, bở ngở! Có gởi theo, kỷ niệm lá thu vàng. Mang chút thoáng từ ngày xuân vội vã. Kịp nhớ hạ buồn, lưu lạc phương xa.
Xa đến, quay về bỗng quên lối ngõ? Ai cho lần đã gặp? Nhớ ta không. Ở bao năm quen rồi sương giá tuyết. Còn bóng trăng mơ, mây rổi gió nồng.
Đây chén rượu chiều, men hương chắc nhạt? Ta được mời bằng hữu, uống xa nhau. Xin cho gom, nhặt từ vần thơ cuối. Về trở bên triền, chôn lịm thâm sâu.
Em đến với đường trăng huyền hữu hảo. Ta nghiêng bóng ngả, quảy mộng tình hờ. Ngâm ươm nước mặn, sóng nồng biển giữ. Trầm tích san hô, bám víu rong tơ.
Muôn kiếp thiên niên, đến tìm tháo gỡ. Trao đưa cho nụ thắm, mắt môi hồng. Giữ đong chân thật, lần đầu chao đảo. Sẽ mãi bền lâu, trời đó trăng sao.
Rám cuộc tình, đốt thiêu trên xích đạo. Ủ giá băng, miền sa mạc hoang vu. Về thầm lặng, nhờ trùng dương dỗ ngủ. Xin chút tơ trời đan tiếp, ước mơ.
Trả lại trăm năm, hằn kết đợi chờ. Một giọt nắng về, chung vui hơi thở. Khoảng cách nào xa, chạm vùng nước lợ! Cho quay về nguồn, thờ thẫn bơ vơ.
Ngồi một mình, nghe cổ tích hoang sơ. Có huyền thoại không? trăng nhớ đêm dài. Để xếp lại nguyệt tàn, lưu dấu thánh. Ta về đảo băng, biển hát chiều nay.
Một giáp đời, sờn vai manh áo chiến. Nhung y xanh, màu tiệp lá hoa rừng. Đêm gió núi lạnh buồn, trăng xế bóng. Khóa chân ngồi, nhìn vàng úa đi qua.
Đếm tháng năm, hồn ngu ngơ lãng đãng. Đãng trí thầm, chôn giấu giấc mơ riêng. Riêng bên đời, hành trang không gì nữa. (Nửa hồn đau, cay đắng thấm triền miên) Về lại đâu? Cho ân xá cuối miền!
Nước vẫn mặn, đầy nồng nàn của biển. Mây đi qua thờ thẫn tiếp đi hoài. Nếu không có, khung trời cao buồn bã? Như địa đàng không người thuở cổ khai.
Chiều nay mưa trên tầng tháp, thoảng bay. Hạt lất phất, ru hồn xiêu lạc phách. Bởi nhớ nào, dành cho người lữ khách? Lòng bâng khuâng, chập chờn lắng mong manh.
Nhớ gì qua, mà giọt lệ long lanh. Cứ bật khóc, nước mắt tràn giải thoát. Để tâm linh được hoằng pháp, vô ưu. Cười phút cuối, thản lòng vào giấc ngủ. Niệm buồn về, xa đó chốn thiên thu.