Tôi làm thơ yêu, khi mảnh đời bóng xế. Về thăm quê, với tóc bạc da mồi. Cố trau chuốt từng ý vần mộc mạc. Kể chuyện một thời nuôi dưỡng mộng, xa xôi!
Rồi xây ước mơ, thoáng bay thành mây khói. Tiếc ngày xưa, sao mình quá hiền lành? May mắn đến, có bao giờ trở lại. Chỉ một lần, được thêm nữa rất mong manh.
Thiên trù ban cho, phủ váng đời mỏng vánh. Như nắng vùng đông, khoả lạnh nhạt nhòa. Đêm ngõ vắng, ngày phố chìm tuyết trắng. Cây trơ cành, vườn héo hắt tím đài hoa.
Hoa hôm xưa, nay là đóa cô quã. Nhìn mông lung, tưởng nhớ lại xuân thì. Mai đi tiếp, trở về miền yên nghĩ. Có được người, ai đó đến đưa xa?
Khung trời bao la chân rổi bước ta bà. Sương tuyết nặng, ôm kiếp đời son giá. Ở ngày qua, con nắng nhỏ phơi lòng. Kề bên đó, vẫn cạnh đời khoảng trống!
Mưa gió không về đợi mãi nhớ mong. Ngồi quạnh hiu nhìn xa đó nhớ hong? Con đường trắng tan trường, tung chân sáo. Áo nồng bay huyền thoại ngõ, mưng sầu.
Khi xa lắm, hoài vọng đời lưu dấu. Ai hát bên trời, hương nhớ .. long lanh. . . .
GIẤC MƠ XƯA. Đi tìm, một niềm mơ ngày tháng cũ. Bỏ quên, những nguyện ước ở nơi nào? Có thực hiện? Khi chìm vào giấc ngủ! Một lần được hội ngộ, dẫu chiêm bao.
Dáng xưa, khiến cho hồn chao đảo. Rồi gió mang đi, mây chuyển không hồi. Nhớ chưa phai,từng nụ hôn, vị hảo. Dường ngở hôm qua, thầm đến vương môi?
Tình yêu cho nhău, bất ngờ vong bội. Sánh so, ở một điểm khác biệt nào? Mà lại vội? Xoá tan nhiều kỷ niệm! Khóc nửa dành, sót giữ nửa trên mi.
Lặng buồn, thời gian không rủ, vẫn đi! Đất trời vô thường, nhưng lòng chung thủy. Miên du theo dòng, nước chảy lững lờ. Chua xót, gượng nhìn trăng, rưng rức hát.
Một lời thương, vương vấn rất miên man. Ơi nắng Sàigòn, mưa nơi viễn xứ. Mưa bay, nắng ấp ủ, giấc mơ nồng! Hãy giúp cho tỏ bày, một ngôn ngữ.
Nhẹ nhàng âm tiết đủ, không thừa dư. Không gian im, nhường lại người tình tự. Thầm đi, lắng ép đó, giữ tận lòng. Hư vô, lấp dầy thêm, ngập khoảng trống..
Hạ về, không rã được tuyết đông! Chẳng vơi, se cạn nhớ tích trầm. Cành khô mà trổ nhiều nụ trắng. Ta đứng chờ giăng, hứng bóng lan.
Một cánh hoa môi, trần gian nhớ! Ấp ôm gìn giữ, bóng hình Em. Mây qua xuôi mãi phương biền biệt. Khơi gió quyện xoay, dạ nhũn mềm.
Ai hát lời cho, thương viễn khách? Dành trao, gom nhặt vội cung sầu. Thoáng nào hội ngộ, làm thao thức. Bất chợt lụn tàn, tim xót đau.
Đi qua, những ngõ đường phố ảo. Nhiều nụ hồng vương, vãi khắp nơi. Vươn tay tìm nhặt một hương sắc. Nào ai? Cho lại được thương yêu!
Mùa đông trong ta, ngồi ngắm buổi chiều. Hững hờ đến lại về xa, khuất bóng. Chung tình làm tượng đá, để nhớ mong. Dù biết đó niềm tin yêu, vô vọng. Ai xa nào? Cảm xúc lặng, buồn không?
Em ngừng yêu Anh.. khi biển ngưng vỗ sóng! Trả lại trời xanh, nơi ta đó, tấc lòng. Xoá dấu chân đi, bãi loang bọt sóng. Lui về trùng dương, thì thầm mãi, nhớ mong!
Em thả chân trần bước trên cát mịn. Đi dò tìm hoài mộng, thuở xuân thì, Thênh thang một bóng, xuôi vùng biển lặng, Gió vuốt hàng dương, thổi thoáng rào rì.
Biển khoát vội lên óng mầu xanh thẫm. Khi hoàng hôn lịm tắt, cuối chân trời. Sẽ buốt lạnh khi không còn ánh nắng. Như lòng Em đang thiếu vắng, bóng Anh.
Em muốn mình âm thầm, con sóng nhỏ. Nụ hôn đầy, chờ nhận nắng trao cho. Nhìn thật xa, biển cựa mình, muốn ngỏ. Bao giờ thấy, biển ngưng thôi vỗ sóng. Ngày đó sẽ không còn..Em yêu Anh!
Muốn chạy nhanh, gặp từ một chấm điểm. Có vòng tay ôm chặt, của ân tình. Đến bên người, lúc quanh mình trống vắng. Cùng xoay trên vòng, trục chuyển thương yêu.
Em hiểu được, chuyện tình khó trói cổi. Ham muốn thường ích kỷ, đưa đến sai. Chiếm hữu Anh, thuộc về Em mãi mãi! Chấp nhận là người tình, chỉ yêu thôi!
Khi thượng đế, lấy từ ta mơ ước. Ở tình yêu, người lại được cho nhau. Em có Anh, luôn thương lắm, ngọt ngào. Muốn kéo lại thời gian vượt qua trước?
Mây dừng trôi, tìm trong đó bóng Anh. Không gian lạnh, bâng khuâng hồn ngoạ. Bám víu phù vân, tâm ý tranh giành! Yêu Anh rồi, yêu cả ngõ Anh qua.
Em cất giấu vào ngăn tim, lặng lẽ. Mình sinh ra cùng thế hệ, yêu nhau. Cần trân quý như hạt châu vạn cổ. Nâng niu gìn, nồng mặn biển bao la.
Một dòng đời viết ghi vào ký ức. Trên bãi biển, có lần nhớ miên man. Giọng cười giòn tan, lung linh trong nắng. Nếu đặt tên hạnh phúc, đúng không Anh?
Nỗi nhớ hôm nao, xa dần.. lãng tránh. Cứ cho là huyền thoại, chuyện ngày qua. Kỷ niệm không hoen, màu trang giấy trắng. Dấu lưu hằn nhật ký, cuộc tình xanh.
Mong manh...thật mong manh..!
Nguyênhoang 2012 * Trước tác từ bài viết mạng XLTT.com