EM CƯỜI MÀ NƯỚC MẮT NHOÀ ĐI
---Với kỷ niệm cùng nickname "duybin"---
Khuôn mặt lạnh tanh cùng lời lẽ khó hiểu của Sương khiến Phong không tin vào tai mình nữa. Chẳng lẽ tình yêu của anh dành cho Sương đã hết rồi sao? Anh đã khiến Sương giận điều gì? Không, không có gì cả, đầu anh rối tung lên, anh không thể sáng suốt để suy đoán được nữa.
Tại sao vậy? Tại sao? Khuôn mặt điển trai của anh nhăn lại đôi lúc căng ra, đôi mắt to tròn vẻ mệt mỏi. Thế là hết, hết cả một tình yêu. Em phũ phàng, em bội bạc. Không, đó chính là khi Sương nhận ra tình yêu đích thực của mình. Chính vì yêu anh nên Sương mới làm thế. Bao đêm trăn trở khó khăn lắm Sương mới rối lòng mình để nói với anh những điều mà Sương không hề muốn.
Mười tám tuổi Sương biết mình đã lớn đã tròn đầy, chỉ cần một đám cưới nhỏ là trở thành con người ta. Còn Phong những năm học xa nhà , nơi thành phố ồn ào, tấp nập, bao cạm bẫy rình rập…ai tin chắc mình giữ được mình? Thôi thì giải thoát cho nhau đỡ khổ.
Sương quay ngoắt người bước nhanh dưới ánh trăng mờ ảo đầu tháng. Sương không muốn mình yếu đuối lúc này. Lúc này là lúc phần hồn của Sương phải mạnh hơn phần xác, có như thế Sương mới xa được Phong. Những bước chân loạng choạng, đờ đẫn trong ánh sáng chạng vạng, chập chờn trong sắc tím hanh hanh của ánh trăng vừa nhô khỏi đám mây.
Gió, lại có gió rồi, gió nhẹ, gió thổi mái tóc Sương khe khẽ rung chạm vào đôi má bầu bầu buồn buồn. Gió du dương êm nhẹ lướt khẽ khàng trong không trung đập vào nhau như bản tình ca bất hủ anh viết tặng riêng Sương, chỉ anh và Sương biết. Vậy mà trong lòng gió cứ vần vù, ào ào, nghiêng ngả như giông bão. Những trận gió quất mạnh đau nhói nơi nồng ngực. Mạnh thế mà sao Sương thấy bức bối, bứt rứt, râm ran như có ngọn lửa đang cháy trong lòng.
Vài bữa nữa thôi Sương phải rời xa xứ xở có hai mùa mưa và nắng theo cậu mợ ra ngoài Bắc giúp việc và học một ngành nào đấy. Điều này Phong không biết và sẽ chẳng bao giờ biết.
Nóng quá, lại oi nữa một cơn gió cuốn tung bụi tạt vào những người qua đường. Đứng trên lan can nhìn xuống con đường giờ tan tầm thật ồn ào, bụi bặm, inh ỏi tiếng còi xe. Cuộc sống thật xô bồ. Anh thấy mình thay đổi nhiều quá. Một phút thoáng lặng trong tâm hồn. Anh đi học mang theo mối tình lặng câm, người ấy đã bỏ anh mà đi cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu là tại sao. Trái tim đau nhức nhối không nói lên lời anh gửi hồn mình vào những bản tình ca buồn, những bản tình ca ngập tràn hình bóng em.
Xứ xở của anh chỉ có hai mùa mưa và nắng. Những bận bơi thuyền hái hoa điên điển nấu canh cá có Sương cùng đi. Sương thích đội trần dưới trời mưa chạy men theo những kênh rạch la lối om sòm. Tiếng Sương thoảng nhẹ tan vào thinh không. Sương lí lắc cười tung tẩy chạy vụt dưới mưa. Anh yêu Sương ở điều gì nhỉ? Lạ thật. Không rõ nhưng chỉ biết là yêu. “Bao giờ miền quê sông nước này không còn hai mùa mưa và nắng khi ấy anh mới hết yêu Sương”.
Vậy mà…Một khuôn mặt đẹp nhưng hiền, hiền lắm, dáng người mảnh khảnh như thực như hư. Nhiều lúc trong cơn mưa anh thấy Sương nhạt nhoà như sương khói, tan biến vào đất trời rồi mất hút sau trận cuồng phong. Nhưng giờ đây Phong thấy nó nặng trĩu cả ngàn cân, những ngày xưa trong trẻo hồn nhiên không thể trở về.
Kí ức chợt ùa về khi bên cạnh anh bây giờ là một người con gái xứ Bắc. Anh kêu con gái xứ Bắc kiêu và khó gần. Nhưng rồi cuộc sống cuốn anh đi anh quen với Vân. Vân như là bản sao của Sương từ dáng người, điệu cười và cả cái nháy mắt rất đặc biệt.
Buổi chiều mưa nặng hạt Phong thả bộ trên con đường vắng người qua lại để nhớ về Sương. Dưới ánh chớp rạch ngang trời như tia lửa điện khổng lồ Phong thấy trước mặt mình là một dáng người nhỏ thó, thẫn thờ, ngửa mặt uống từng hạt mưa mùa hạ. Sương…phải Sương đó không? Tiếng Phong bật vội tan vào hư không. Phong rảo bước. Không phải Sương. Vân quay lại, một nụ cười nở trên khoé môi.
Mọi người thường bảo Vân khác người, lãng mạn, đa tình. Anh cũng không nằm ngoài nhận xét đó. Anh cứng rắn, mạnh mẽ và hiểu sâu sắc sự đời. Anh không rối lòng mình và không rối Vân. Anh kể cho vân nghe về một miền quê ngập tràn nước, nước trắng trời, những đám lục bình trôi nở hoa tím ngắt cả một bờ kênh và về Sương.
Vân lặng im nghe anh kể, Vân trân trọng những kỷ niệm anh giữ cho riêng mình. Những lúc ngồi trong quán cà phê cùng anh nhớ lại những kỷ niệm đẹp nhưng buồn Vân muốn ngả đầu vào ngực anh, được đôi bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt như anh đã từng làm. Đôi lúc Vân phải thốt lên: “ Em muốn sống một cuộc sống ngập tràn tiếng cười nhưng không hiểu sao em lại thích nghe chuyện buồn, thích nghe anh kể dù những chuyện ấy chẳng bao giuờ khiến em cười mà chỉ thấy rưng rưng và cay cay nơi sống mũi”. Anh chỉ cười và vuốt nhẹ mái tóc Vân.
Đôi lúc ngồi nghe anh triết lí về cuộc sống, Vân lại thấy giận chính mình “Sao mình còn lông bông quá”.
- Em không thể nói rằng em thử yêu xem sao? Tình yêu không thể đem ra thử được!
- Em không thể tìm được cuộc sống của riêng mình khi chính em không hiểu cuộc sống bây giờ ra sao?- Rồi sẽ đến lúc em thèm quan tâm đến một ai đó và em sẽ thấy tình yêu em dành cho người ấy ngày một lớn. Người ấy sẽ đi cạnh cuộc đời em và sẵn sang chìa đôi bờ vai nhỏ ra cho em ngả đầu vào mỗi lúc em có chuyện vui hay buồn. Rồi có những chuyện em chỉ có thể tâm sự với người ấy và lúc đó em thấy người ấy chính là cuộc sống của em…
- Em không thể ở nhà với ba má mãi được. Em cần phải có một gia đình nhỏ của riêng em, rồi những đứa con-có thể sau này chúng sẽ nối nghiệp văn chương của em…
Vân tan biến hoà mình vào cuộc sống để tìm cảm hứng sáng tác. Vân muốn khai thác mọi khía cạnh trong cuộc sống để viết.
Đi nhiều mà Vân đã làm được gì? Những câu văn vẫn rỗng tuếch, nhạt thếch không ý nghĩa. Những trang văn, những câu chữ không nhảy múa mà chỉ đứng im..chẳng để lại chút gì trong trí nhớ độc giả.
Những lần đi chơi, anh dần dần bị cách nói sôi nổi của Vân cuốn đi. Và hình như anh đã yêu Vân. Rồi anh yêu Vân thật. Nhưng tạo hoá lại thật trớ trêu. Vân đã có một trái tim nguyên vẹn tràn đầy xúc cảm, tràn đầy yêu thương để luôn hướng về anh một người con trai đã có và lại chẳng bao giờ có trong cuộc đời của Vân. Giá như không có buổi chiều ấy…
Tình yêu là gì? Mà làm gì có tình yêu? Chỉ là lửa gặp gió nó bùng lên thôi. Nhưng nếu anh không đam mê đến vậy, không nồng nàn đến vậy, không trân trọng những kỷ niệm của riêng mình đến như thế thì đâu để Vân yêu. Vì trót yêu thương nhiều nên trái timVân càng đau khổ.
Anh tựa như vòm cây lớn mà Vân chỉ là cánh chim nhỏ trong mưa bão. Một giấc mơ đã qua, giọt sầu ngày càng khô lại ram ráp nơi khoé mắt.
Con đường rộng thênh thang rợp mát bóng cây, bỏ lại những dấu tích đừng nhớ về nơi ấy nữa. Tại sao anh lại đem người con gái đến chỗ ấy? Tại sao anh lại hát cho cô ấy nghe bài hát mà anh chỉ hát cho riêng Sương mà chưa bao giờ với Vân? Tại sao Vân lại là bản sao của Sương để anh yêu? Anh không lo làm tổn thương Vân sao? Anh đã yêu Vân, yêu điên cuồng để rồi khi gặp lại người con gái ấy anh đã phụ Vân.
Nghĩ đến, nước mắt Vân lại rơi. Cứ nén xuống nuốt vào lòng nỗi đau và tự nhủ: Mọi chuyện rồi sẽ qua đi nếu lòng bao dung và sự tha thứ luôn đi với lòng chân thành của một tình yêu đích thực.
Vân đứng lặng người, nước mắt lã chã rơi. Nơi sâu thẳm của trái tim như thể đang nhói buốt. Nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai. Vân gói tất cả những kỷ niệm về anh cất vào một góc sâu trong ký ức để được thanh thản. Giá như được hôn anh lần cuối thật nồng nàn và chỉ để chia tay lần cuối. Vân mỉm cười mà nước mắt nhoà đi khi ý nghĩ đó chợt ùa về.
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.