Trang trong tổng số 6 trang (51 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

021. NHỎ ƠI!
Thơ: Trần Kiên Thắng (Chim trắng)

Ở nơi nào đó nhỏ có biết không?
Công việc tôi làm chỉ mang tính: thiện
Chẳng lương cũng chẵng mất thời gian nhiều
Nhưng đó là điều tự do tôi chọn
Nhỏ là ai? Và ở nơi nào vậy?
Miễn hồ trong đất nước tôi yêu thương
Giàu, nghèo, đẹp, xinh, chẳng mấy quan trọng
Với tôi chỉ cần có một tấm lòng…
Hãy sẻ chia từ trái tim chân thành
Mưa chiều lâm thâm, có làm nhỏ khóc?
Tôi cũng buồn theo đôi mắt ươn ướt
Lắng lòng lại nghen, hỡi nhỏ dấu yêu!
Tôi đơn sơ hạnh phúc chỉ bấy nhiêu
Cũng là đủ để mắt nhìn về trước
Tôi thế nào? Làm sao nhỏ biết được
Đời người ví như một thước phim hay
Ai cũng nói về mình diễn viên tài
Lên sân khấu tất cả đều ngược lại
Khía cạnh nào đó, tức là mặt trái
Nhỏ ơi! Không ai cho không mình gì!
Hãy là một chiếc bóng trên đường đi
(Ta sẽ chia lửa, chia chung hơi ấm)
Đồng ý không? Nắm tay tôi, cùng đếm
Trên trời có mấy sao? Nhỏ sao nào?
Kon Tum mùa đông 2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

022. TẠ LỖI VỚI NGƯỜI VỢ QUÊ
(Thơ: Trần Kiên Thắng)

Đi cùng anh suốt dọc dài năm tháng
Em yêu ơi, người vợ quê nhà.
Em bé bỏng của ngày xưa, giờ vẫn …
Dịu dàng, đoan trang, chung thuỷ, nết na.
Đất trời ban cho cuộc sống đôi ta
Dẫu nghèo nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc.
Căn nhà cấp bốn đêm đêm đỏ bếp
Và tiếng cười con trẻ, mỗi sáng sớm… chiều về.
Anh muốn hôn lên mái tóc trong khuya
Tuy không dày, và lốm đốm nhiều sợi bạc
Anh muốn cầm tay em và anh nắm thật chặt
Rồi mỉm cười, dù giấc ngủ đã chìm sâu
Ngón tay gầy em khóc nhiều lắm sao?
Thời gian kéo xa tuổi xuân sắc
Cũng may, đời còn cho anh viết được
Bài thơ “cho em” anh tạ lỗi đây
Lấy phải ông chồng, không sự nghiệp, trắng tay
Lang thang với bạn bè, vui với rượu thơ
Thì thôi con bướm khi vui nó đậu
Cuộc đời sắp sẵn những phù hoa
Rồi thời gian sẽ phôi pha.
Anh lại về bên em
Người vợ chưa già những cũng không còn trẻ…
Ngủ đi ngoài trời đã nổi gió.
Chăn đây anh đắp cho em
Và mưa! Mưa mỗi lúc một to thêm
Đâu còn nghe tiếng lá rụng bên thềm.
Ngày 12/12/2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

023. ĐĂK TÔ CÒN MỐI TÌNH ĐẦU
Thơ: Trần Kiên Thắng

Thuở mới lớn, anh rình cô bạn học
Ở đầu bàn, áo trắng quá đi thôi
Khi cô thả tóc thề ngang qua lớp
Là khi lòng cậu bé lặng: bồi hời..
Anh tập làm thơ tình không, gởi
Chẳng báo nào, chịu đăng tải thơ anh
Duy chỉ có cô bé, là hay hỏi
Thơ gì mà chẳng nói chuyện đôi mình
Chữ nghĩa học trò nguyệch ngoạc sai hàng
Bài học: "Dấu yêu" dành tên người ấy
Khi yêu đơn phương lòng càng trống trải
Chờ ở cổng trường, đợi dưới hàng cây.
Cuối cấp rồi anh vẫn cứ loay hoay
Nói gì nhỉ? Sao toàn lời cay đắng
Mắt cô bạn đỏ hoe, bên tường vắng
Và hình như trên mà có giọt sương
Anh cầm tay và cố giữ chặt hơn
Muốn gửi nụ hôn đầu tiên, mười bảy
Em thiếu nữ mắt tròn xoe, kinh hãi
Có phải yêu là chết cả tâm hồn.
Buông tay ra cơ hội sẽ nghìn trùng
Em đi theo chàng, anh đi theo thơ
Cả đời dang dở: Một gã khật khù
Cổng trường đại học cao xa ngai ngái
Em tay bồng, khi anh quay trở lại
Trời Dakto vằng vặc một vằng trăng
Đường quốc lộ 14 dù đã nhiều năm
Vẫn không đổi thay; Sao lòng em thay đổi
Trong mắt ai, Dakto màu sương khói
Trời Kontum anh nghe lạnh tràn bờ
Em bây giờ có lẽ, chỉ trong thơ
Thơ quá dở, mà tình yêu thì lầm lỡ
Thuở 17 xưa, giờ ai còn nhớ!
Mối tình đầu một thoáng Dakto.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

024. LỜI TẠ LỖI MUỘN MÀNG
Thơ: Trần Kiên Thắng.

Hãy cho tôi được sống một ngày
Để tạ ơn đời, tạ ơn cha
Còn sót đôi điều chưa nói hết
Phút sau cùng: Xin hãy thứ tha...
Hãy cho tôi một lời nhận lỗi
Dẫu trần gian còn những chua ngoa
Những lọc lừa, bon chen, cơ hội.
Mà sự thật, không thể nói ra...
Cho tôi được đọc lời sám hối
Trả ơn cuộc đời đã bao dung
Ngọn ngồn những oan sai, tù tội...
Những đớn hèn và những bất công...
Cuộc đời tôi khác gì dòng sông
Trôi về nơi ngọn nguồn Dân Tộc
Mẹ ơi! con mẹ không dễ dàng:
Bỏ đi, để tìm nơi "thầm lặng"
Hãy cho tôi được xứng đáng sống
Được làm người: truyền giáo, đức tin
Mai sau nếu còn được lần nữa
Lời tạ lỗi này... gởi trời xanh.
Ngày 9/12/2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

025. KHI ĐI NGANG TRƯỜNG CŨ
Tác giả: Trần Kiên Thắng.

Thầy đã về nơi thầy ra đi
Mùa hè đỏ lửa trời ly tán
Thấm đẫm lòng đau nỗi xa quê
Mịt mờ cuộn khói sóng dậy sóng
Thầy đã về đây trong tiếng mưa
Tiếng lao xao của gió giao mùa
Không gian hẹp ngoài khung cửa lớp
Và thời gian, hờ hững trôi qua
Sân trường đã in dấu giày xưa
Nhịp thước gõ trên bàn giáo án
Bài giảng như lời kinh thoảng qua
Tiếng kẻng cuối giờ chầm chậm đánh
Cuối hành lang chừng như xa lắm
Bước hoài không đến được trời xanh
Giữ lại băn khoăn qua mỗi lớp
Ngậm ngùi đứng lặng chút bình yên
Sẽ có ngày hoà bình buông súng
Thôi từng đêm ngó ánh trăng khuya
Thầy đã về đây thầy đã đứng
Quên thời gian quên cả lối về.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

026. EM CÓ VỀ THĂM KON TUM?
Tác giả: Trần Kiên Thắng

Em có về thăm Kon Tum không?
Bến sông vẫn gió, hoa gạo rụng
Trắng bao con đường, dọc cách đồng!
Vàng nỗi nhớ quê! Những ngày nắng.
Và khi mưa về se sắt lạnh.
Ta co ro bên bếp quê nghèo.
Đã mấy bận, hẹn về chốn cũ
Sao mà khó khăn đến vậy sao?
Mùa thu lá rung, vàng ngõ vắng
Mùa hạ cũng chớm đến quang đây
Mùa đông đã về ngang con dốc
Mùa xuân bỏ ta đi, từ lâu...
Em chưa về thăm Kon Tum sao?
Để sông quê, con nước bạc đầu
Để thềm nhà, dấu chân năm thắng
Cũng mờ theo, tuổi tác, deo neo...
Hàng cau kia sớm nắng mưa chiều.
Có ngủ không? Mà trời nổi gió
Mẹ ta lọ mọ bước chân siêu
Bóng già, lẫn bóng trẻ qua ngõ
Con chim rời lồng son rực rỡ
Tình yêu tìm tiếng vọng con tim
Bếm sông nằm chờ con thuyền cũ
Mà em! Em còn nhớ hay quên.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

Tiếp tục sáng tác....
Thank mn đã đọc và ủng hộ...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

027. CHỒNG EM
Thơ Trần Kiên Thắng

Những đêm em ngủ với chồng
Làm anh bấn loạn cả lòng em ơi
Ngày đêm anh cứ lơi bơi
Ngoài trời mưa đổ,bồi hồi nào hay
Giận mình chẳng nói với ai
Tại sao em lại sang tay cho người
Nhiều đêm anh đối bóng thôi
Bình đông rượu chẳng cần mồi cũng say
Uống cho tan nát đời trai
Uống cho trời đất nằm dài không đi
Dù anh chẳng có quyền chi
Tò vò lại phải bay đi,tìm đường
Nhện ơi nhện có vấn vương
Người dưng sao lại chiếu giường nhởn nhơ
Gối chăn ,nhầu nát...thờ ơ
Thương con bướm lượn,vòng vo,chẳng về
Tắc kè tặc lưỡi tỉ tê
Tại sao em phải...mải mê với chồng
Thì thôi,trống mái,chung phòng
Cái thời hiện đại...@ hoan hô!
22..12..2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

028. EM CÒN NHỚ HAY EM ĐÃ QUÊN
(Thơ: Trần Kiên Thắng)

Dưới những hàng cây em chờ tôi
Nắng chiều vừa đủ chỗ ta ngồi
Em ngây thơ như thiên thần nhỏ
Đi và thơ, lẽ tự nhiên thôi
Mỗi bước chân quen làm mặt cỏ
Mờ đi trong sương sớm quê nhà
Có ai ngồi bên khung cửa mở
Mơ về dẫy ghế chẵn lẻ xưa
Tình yêu chưa đủ chín nên xa
Em và đại học tôi trốn lính
Giảng đường rộn rã những mùa thi
Bấy nhiêu năm làm tôi lận đận
Cơm áo giờ, khó như chợ tạm
Dầm dề ngày mưa, mỗi cuốc xe
Nẫu ruột, trông ra trời mây trắng
Làm sao biết ngày mai, ngày kia
Nghe tin bão lũ trên tivi
Nước ngập nhà, đất tràn sông suối
Biển cho cá, em cho sầu chia
Rồi lấy đi, phận đời chìm nổi
Mỗi sớm mai về những giòng hương
Ồn ào như con nước chuyển dòng
Ai chưa một lần đi vào mộng?
Bâng khuâng, ngắt một đoá phù dung.
Em còn nhớ hay em đã quên?
Chia tay không có nghĩa là chia lưng
Tôi giờ vẫn còn chút hoài niệm
Ngày xưa… em có còn nhớ không?
22/12/2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Quân Phạm KT

029. EM CÓ THỂ THA THỨ KHÔNG?
(Thơ: Trần Kiên Thắng)

Cuộc đời không ai không lỗi lầm!
Điều quan trọng, lầm lỗi đó đến từ đâu? Và do ai?
Có phải mỗi sáng sớm khi thức dậy,em đã chờ đợi một diều gì đó tốt lành cho chúng ta.
Em đã chào mọi người, như trước kia khi chúng ta còn yêu nhau, em có còn giữ lời hứa ấy? Bởi vì khi phải lo toan việc tư việc công.
Anh sợ em thất hứa
Em có mỉm cười với hoa lá cây cỏ, chim muông và với bình minh đang có mặt trên núi xa kia không?
Anh chờ điều đó xảy ra
Đôi khi ta xúc phạm nhau, chỉ vì một lý do cỏn con nào đó thôi.
Anh cho đó là điều bình thường- rất đỗi bình thường
Một sự nhỏ nhặt nào đó trong cuộc sống rất có thể đã xảy ra, vì tự ái, nơi hai con người đều quá lớn
Sự khiêm tốn, giản dị là đức tính tốt, nhưng quá khiêm tốn sẽ sinh giả dối, lọc lừa.
Nó đánh dấu cho sự đổ vỡ nhiều lần - nhưng chúng ta đã hàn gắn được - có lẽ bởi những đứa con chăng?
Anh yêu em và cũng rất cần một tình yêu chân thành, chuẩn mực
Sử thành thật sẽ làm cả hai cùng lật con bài ngửa của mình
Giá trị chân chính nhất trong cuộc sống, sẽ được đền đáp, sẽ sẻ chia được nhiều hơn, chăm chút cho nhau, từ bữa ăn, giấc ngủ, từng lúc giận, lúc ghen lúc hờn…và cả những lúc ghét nhau nữa.
Hạnh phúc giản đơn đâu chỉ là cơm ăn nước uống, đâu chỉ là xăng xe, tiền tiêu và những sinh hoạt đời thường.
Anh: cà phê, cà pháo, chém gió cùng bè bạn
Em: sopping, giày, dép còn phải lo cho hai con bằng chúng bằng bạn(bằng những cô cậu hàng xóm của mình)
Chúng nó cũng cần phải có iphone, ipad để chát chít zalo za liếc. Ai học sinh cấp ba mà chỉ sài cục gạch có mà cúi mặt khi bước ra ngoài đường
Em biết không? Nghèo hèn sẽ sinh ra cần, kiệm
Một loại nhựa tốt nhất cho cuộc sống là sự lãng quên!
Em có hiểu anh nói không?
Món quà quý giá nhất mà từng con người cụ thể nhận được: là hãy tha thứ cho nhau dù lỗi lầm có ta tát đến đâu.
Chắc chắn chúng ta khó có thể đi chung trên một con đường.
Em có thể tha thứ cho anh không?
23/12/2016
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 6 trang (51 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối