NAM NINH HOÁN THUYỀN, THÍCH NGỘ THIÊN TỆ BẤT NINH, THẢ CHU PHU LOAN TRẠO, TỌA NGỌA NGUY KHốN, NHÂN TƯ CẢM TÁC
(Trong bài có nhắc đến núi Câu Lậu, tức núi Thầy ở Thạch Thất, ý nói nhớ Thăng Long)
Song điểu giang đường nhất tuyến thông Ninh thành bài hạ hoán biển bồng Phiêu diêu tự lý can đầu thượng Huyên phất như hành bao vũ trung Nhãn độ cư tư thiên lý bích Mộng trì Câu Lậu nhất luân hồng Bất hoàng khải xử ngô nho sự Cảm vọng yên hà tiếu ngạo ông
ĐỔI THUYỀN Ở NAM NINH GẶP CHIẾC THUYỀN CÓ CHỖ HỎNG KHÔNG AN TOÀN MÀ PHU THUYỀN LẠI CHÈO CHỐNG LOẠN XẠ NGỒI NẰM ĐỀU KHÔNG YÊN,NHÂN ĐÓ CẢM TÁC
Xa xa ngoài cửa thuyền là sông và hồ thông liền một dải Đổi đi thuyền nhỏ dưới tấm biển đề tên “thành Nam Ninh” Mũi sào lắc lư tưởng chừng thuyền sắp lật Bọt sóng tung tóe như trong cơn mưa Mắt nhìn khoảng sông xanh nước biếc ngàn dặm này Hồn mộng vẫn ruổi về vầng hồng trên núi Câu Lậu Công việc nhà nho ta cũng chẳng gì phải vội vàng Dám mong làm ông già cười ngạo giữa khói sông
Xa ngó hồ thông thẳng với sông “Nam Ninh” thuyền nhỏ nước mênh mông Phu chèo tay lái thuyền nghiêng ngả Sóng vỗ bụi mưa bọt tóe tung Mắt ngắm khỏang không sông nước biếc Hồn mơ Câu Lậu núi vầng hồng Nhà nho thư thả trong công việc Ngạo nghễ ông già chỉ dám mong
TẶNG NAM HẢI KHÁN MỆNH KHÁCH NHÂN, NHÂN THA TỐNG PHIÊN TỊNH THI
(Tam Ngô: Chỉ vùng Ngô Hưng, Ngô Quận và Cối Kê, một vùng nằm giữa Giang Tô và Chiết Giang ngày nay)
Nhất kiến thiên kim trọng Tam Ngô độc tử thanh Song mâu thiên địa liễu Thập chỉ mộc kim tinh Bất thị công tư hậu Nguyên tòng đạo lý sinh Quân phi vật thị vật Ngô chỉ đạo ngô tình
TẶNG ÔNG KHÁCH ĐẾN XEM TƯỚNG MỆNH NHÂN ÔNG TA TẶNG QUẠT VÀ THƠ
Một lần gặp nhau quý đáng ngàn vàng Cả vùng Tam Ngô đều đục riêng ông trong Hai tròng mắt xem thấu cả trời đất Mười ngón tay chỉ khắp sao Mộc sao Kim Không phải là do ông xem ngó Mà là do tự nhiên sinh ra Ông không phải vật mà thấy vật Tôi chỉ nói theo cảm nghĩ của tôi
Mới gặp mà sao quý tựa vàng Tam Ngô đục hết chỉ ông trong Đất, trời mắt sáng nhìn xuyên thấu Kim, Mộc tay dài chỉ bốn phương Chẳng phải tài ông dòm với ngó Mà do thiên ý mách thòng tường Ông không phải vật mà linh vật Nghĩ vậy mà sao dạ vấn vương
Gặp gỡ lần đầu đã phải tin Tam Ngô đục cả một ông tinh Hai tròng mắt sáng xuyên trời đất Mười ngón tay sành chỉ Mộc Kim Không phải tài ba nhân tạo được Mà do chân lý tự nhiên sinh Ông không phải vật tìm ra vật Tôi chỉ nói theo ý của mình