HOA GÌ GIỐNG "KHOÁ NHẠC" MÀ
ĐỂ AI VIẾT TIẾP "SON, LA ,SI, ĐỒ"
Người sưu tầm
Hồng Vân ☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
HOA NÀY GIỐNG MẶT CON GÌ?
ĐÃ KHÔNG NHĂN NHÓ, NGẮM THÌ TƯƠI XINH
Sưu tầm: Hồng Vân ☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
hongvan28 đã viết:
HOA GÌ GIỐNG "KHOÁ NHẠC" MÀ
ĐỂ AI VIẾT TIẾP "SON, LA ,SI, ĐỒ"
Người sưu tầm
Hồng Vân
Chắc là quả ớt cay cay
Thiên nhiên kì thú quả này thi nhânTình anh đẹp như giấc mơ thi sỹ
Em ngỡ ngàng tưởng mình sống trong thơ
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
hongvan28 đã viết:
HOA NÀY GIỐNG MẶT CON GÌ?
ĐÃ KHÔNG NHĂN NHÓ, NGẮM THÌ TƯƠI XINH
Sưu tầm: Hồng Vân
Chắc là hoa cụ Ngộ Không
Nở giữa cánh đồng sống giữa thiên nhiênThấy cô vẫn khoẻ cháu rất vui!
Tình anh đẹp như giấc mơ thi sỹ
Em ngỡ ngàng tưởng mình sống trong thơ
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Cảm ơn Quế Hằng nhiều!
Cô sắp du lịch Cô Tô 4 ngày.
Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
ẢNH THƯỢNG TÁ PHI CÔNG TRẦN QUANG KHẢIVô cùng thương tiếc
THƯỢNG TÁ PHI CÔNG TRẦN QUANG KHẢI
Cứ theo rõi miết mạng và đài
Hy vọng nhiều sẽ cứu được anh thôi*
Nào ngờ tin dữ - Ôi! sờ sững
Dù vô tình quấn chặt anh rồi.
Tai hoạ bỗng nhiên đến bất ngờ
Thoắt thôi, để vợ con bơ vơ
Toàn dân thương tiếc, nhoè nước mắt
Tổ Quốc vinh danh lính cụ Hồ.
Ngày 18/6/2016
Hồng Vân
* Theo thông tin của thiếu tá Cường. ☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Bài thơ này được đăng trong Dân Trí gây súc cảm mạnh.
Tôi xin chuyển các bạn đọc để chia sẻ.
Phùng Thị Hồng Vân
Tác giả là Vũ Phương Trang -18 tuổi, quê Nam Cao, Kiến Xương, Thái Bình;
Đang học năm thứ nhất Đại học sư phạm Hà Nội. Phương Trang đã viết thay cho cháu gái 3 tuổi con của Đại tá Trần Quang Khải.
( Bài thơ không tiêu đề)
“Mẹ Biển ơi chúng con cạn lệ rồi!
Xin trả lại những người anh ưu tú
Chúng con sai gì.... khiến mẹ buồn, giận dữ...
Cho con xin... xin mẹ Biển nhân từ...
Đã bao người thức trắng mấy đêm mưa...
Ngày nắng gắt kiềm tìm người anh cả...
Đất nước con đã ngàn năm vất vả
Có gì sai... Con xin mẹ nhẹ nhàng...
Con xin mẹ an ủi sóng đừng tràn
Giông đừng tới, bão mưa đừng lớn
Chỉ một chút êm đềm biển gợn
Giúp các anh con cập bến đất liền...
Một nỗi đau chưa định nghĩa được tên...
Mẹ nỡ lòng khiến con đau lần nữa...
Hai phi cơ... Mười bông hoa đang nở...
Mẹ đừng đùa... Mẹ giấu các anh đâu?
Mẹ biết không... mắt bọng đỏ đêm thâu...
Đau triệu triệu trái tim đang nức nở...
Của mẹ già ngóng con... chẳng thốt lời nào nữa...
Của vợ hiền gào khóc giữa canh khuya...
Mẹ biết không... cháu nhỏ quá thơ ngây...
Chưa biết bố hôm nay đi lâu thế...
Vẫn hồn nhiên ôm mẹ cười rồi kể:
"Bố của con đang bay giữ bầu trời!"
Mẹ biển ơi... Con quỳ lạy xin người!
Hãy một lần nghe tiếng con ước nguyện...
Trả lại Việt Nam những con người nguyên vẹn...
Vẹn cả nụ cười, cả ý chí, niềm tin...
Mẹ Biển ơi... xin mẹ chớ lặng im,
Đau xót lắm... Tiếng lòng ai hiểu được
Mẹ nhắc anh con: "Mau về nhanh giữ Nước...
Giữ bầu trời... Giữ màu áo thiên thanh!
Cả Tổ quốc đang ngóng đợi các anh!
Về đi thôi!... Bình an... Gia đình, đồng đội gọi!".
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Chúng tôi xin đăng lại nguyên văn bài thơ của tác giả Vũ Phương Trang:
Bố Khải ơi...con hỏi bố chuyện này:
Sao bố cứ nằm im mãi thế?
Xong chuyến bay lần nào bố cũng kể,
Sao hôm nay bố chẳng nói câu gì?
Bố Khải ơi.... Bố mở mắt ra đi...
Bố đã ngủ mấy ngày rồi đó!
Bố kể rằng kỉ cương quân đội khó...
Ăn ngủ, nghỉ ngơi, phải đúng giờ mà?
Bố Khải ơi.... Nhà mình có ít người
Bố bảo con sẽ có thêm em bé...
Bố con mình sẽ cùng thương yêu mẹ
Và cả em con... em sắp chào đời!
Bố bảo rằng mẹ đã quá thiệt thòi
Bố con mình phải chở che cho mẹ,
Vợ bộ đội, mẹ can trường mạnh mẽ,
Gánh vác việc nhà mẹ chẳng được nghỉ ngơi,
Bố Khải ơi .... Qua nay rất nhiều người,
Đến nhà chơi... Sao lạ lùng đến thế?
Toàn hỏi bố thôi... con tự hào khoe, kể,
Bố của con tung cánh sắt giữ trời...
Họ nhìn con...ôm ấp....rồi cười,
Xong lại khóc ... Nói thương con bé bỏng,
Con chẳng hiểu sao họ nói: chờ, trông,ngóng?
Bố bay bao lần.... Họ có đến thế đâu?
Bố Khải ơi.... vải chưa hái hết đâu,
Ông bảo rằng chờ bố về thu hoạch,
Bắc Giang mình vải ngọt thơm chín mọng,
Ông chẳng thu... nhất quyết đợi bố về,
Bố Khải ơi... bố công tác xa quê,
Nhiều chuyện quá chừng...chắc rằng bố muốn kể,
Ông với mẹ và con chỉ mong có thế
Bố về, ăn cơm, kể chuyện bầu trời...
Bố Khải ơi... mọi người đến đủ rồi,
Hay nhà mình hôm nay mở tiệc?
Chắc bố khoe con, chăm ngoan, đoàn kết,
Nên các cô, các chú đến chúc mừng,
Nhưng bố ơi con thấy lạ quá chừng,
"Hoa họ tặng"... sao to đùng thế nhỉ?
Rồi mắt ai cũng đỏ ngầu, đẫm lệ,
Con thưa, bố Khải ngủ rồi, con gọi mẹ tiếp thay!
Bố Khải ơi... trời nóng có lạnh đâu,
Sao bố cứ đắp chăn, trùm kín mặt?
Bố kéo xuống đi, rồi nằm nghiêng cho dễ thở,
Con dễ ôm hôn, dễ ngắm bố cười,
Bố Khải ơi... hôm nay chủ nhật rồi,
Bố có biết hôm này ngày của bố?
Bố hứa con ngoan, bố về cho đi phố,
Con ngoan mà... bố dậy cõng con đi,
Bố Khải ơi... Sao bố chẳng nói gì?
Con đã nói ngàn lời: "Con Yêu Bố!"
Bố không nghe thấy, hay giận con gì vậy?
Sao bố lặng im.... Sao bố chẳng nói gì???
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
VỀ NHÀ MỚI
Vì hoàn cảnh riêng tư -
Mộ anh toạ lạc nơi này đã năm năm có lẻ.
Nay gia đình chuyển chỗ ở mới cho anh.
Căn nhà cao thoáng hướng phía Đông Nam
Anh sống cận kề bên các bậc sinh thành
và những người thân yêu đó.
Nhìn căn hộ không sang bằng nhà hàng xóm nọ
Nhưng anh ơi! Sâu nghĩa, đậm tình.
Con cháu đã lo hết sức mình
để anh được thoả vong linh nơi chín suối.
Cõi dương trần , biết bao tiếc nuối
Anh ơi!
5/2011 - 10/2016
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook