KHÔNG ĐỀ
BỆNH - VÀO ĐIỀU TRỊ XEM SAO?!
HÔM NÀO XUẤT VIỆN, LẠI VÀO THI VIÊN
TIẾC RẰNG MÁY TÍNH KHÔNG ĐEM
PỐT THƠ GỬI BAN, BIẾT TÌM CÁCH NAO?
Thứ hai 4/4/2016
Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
KHÔNG ĐỀ
GÂY TÊ, RĂNG NHỔ XONG RỒI
U NANG THEO ĐÓ CŨNG THỜI MẤT TONG
THẬT LÀ THOẢ NỖI CHỜ MONG
LẠI VÀO THI VIỆN, NỖI LÒNG SƯỚNG VUI!
Ngày 8/4/2016
Phùng Thị Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
CHÚC BÁC KHOẺ
Chúc Bà sức khoẻ dồi dào
Nhổ răng xong lại cắm vào đẹp thay
Người ngoài trông vẫn cứ say
Biết đâu răng giả từ ngày nhổ đi
Thi viên chụp ảnh vẫn ghi
Lão thi gương mẫu bạn thì noi theo
N-H
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
HOA VƯỜN NHÀ
MẤY CHÙM THIÊN LÝ ĐƯA HƯƠNG
NHẸ NHÀNG TOẢ NGÁT KHÔNG GIAN VƯỜN NHÀ
NGỌN ĐUA ĐEO BÁN NỤ HOA
BÀN THƠ DÂNG LỄ - RỒI RA...SẼ BÀN.*
Ảnh chụp sáng 15/4/2016
Phùng Thị Hồng Vân
* Hoa và lá bánh tẻ nấu canh ngon. ☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lá đan xanh nền trời
Dâng ký ức ngàn khơi
Về Cao Xanh diệu vợi
Đong đầy nỗi tình vơi.
Dã Tràng Cát
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Lá đan xanh nền trời
Dâng ký ức ngàn khơi
Về Cao Xanh diệu vợi
Đong đầy nỗi tình vơi.
Dã Tràng Cát
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Thơ Văn Cường 4/2016
TỪ DẠ DÀY RA NGHĨA ĐỊA
Thực phẩm bẩn, than ôi !
Phận người cứ nổi trôi
Cơm ăn cùng bột nở
Nước nhiểm asen rồi !
Bún ướp hàn the cứng
Cà phê tạo bọt mời
Thịt siêu nạc, trứng giả
Gà thải, rượu cồn thôi !
Cơm rang mỡ tái chế
Măng ướp vàng ô xơi
Rau phun chất diệt cỏ
Mực cao su lên đời !
Vừng đen nghi nhuộm phẩm
Tim đông lạnh bốc mùi
Tôm rau câu bơm thạch
Táo nửa năm vẫn tươi !
Đường dạ dày - nghĩa địa
Sao ngắn quá, trời ơi !
Người ung thư la liệt
Vụ lợi, hại nhau rồi !
Liên bộ mau vào cuộc
Phải khám xét tận nơi
Phạt nặng, đưa truy tố
Tội tiêu diệt giống nòi !
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ
PHẢI KHÔNG ANH?
Trần Thị Lam
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...
***************************
Bài thơ trên trang bô xít
"Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn
Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng
Khi cha mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cà thúng
Chử Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững
Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường
Đất nước mình không buồn quá đâu em
Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt
Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết
Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu
Đất nước mình có gì mà phải thương đau
Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế
Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế
Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu
Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu!"
ơ/b]
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Tôi cho rằng bài thơ này của cô giáo Trần thị Lam là bài thơ thật nhất và tính phê phán rất nghệ thuật (chứ không phải chỉ liệt kê chung chung) của thi ca nghiệp dư miền bắc kể từ sau ngày 30/4/1975 đến nay.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook