LẠC LOÀI .
(Tặng những người yêu thơ)
Anh lạc vào một thoáng men say
Sao nghe tình đời ôi chếch choáng
Anh lạc vào thơ, hồn ly loạn
Sao mênh mông mây gió trữ tình.
Anh lạc vào hoa, thế giới màu biến sắc
Âp ôm anh trao gởi lắm điều
Anh lạc vào mây, mây buồn trầm mặc
Cho bớt tháng ngày dài mây mãi phiêu diêu.
Anh lạc vào trăng, chị Hằng đâu thấy
Chỉ thấy hồn cây hoá đá chông chênh
Anh lạc vào sông, sông gờn sóng dậy
Khiến hồn anh đơn lạc một kiếp đò.
Anh lạc vào thành thị chốn phồn hoa
Giữa biết bao người dửng dưng hối hả
Anh lạc vào chốn xa xăm thôn dã
Trắng cánh cò bay phấp phới vạn cánh diều.
Anh lạc vào bao la biển cả
Làm kình ngư lướt sóng vạn trùng khơi
Và chìm sâu giữa vô vàn mới lạ
Thuỷ cung xanh không thể tả bằng lời.
Anh lạc vào Xuân, ngàn hương sắc thơm tho
Đào thắm mai vàng nghìn năm vẫn thế
Mây điểm trời xanh, én chao ngạo nghễ
Lộc biếc chồi non muôn vẻ sinh sôi.
Anh lạc vào Hạ, Hạ buồn ngái ngủ
Nắng thênh thang cây cỏ héo gầy
Nhạc ve buồn hẻ xưa trường cũ
Ngợp trời mơ phượng đỏ dệt thành mây.
Anh lạc vào Thu, nghe lá nhẹ rời cây
Chiều nhạt nắng, mờ sương vương lãng đãng
Chuông đâu ngân trong nhẹ nhàng gió thoảng
Cho kẻ phiêu du bỗng một phút nao lòng.
Anh lạc vào Đông, Đông ôi rét mướt
Nhân gian kia người xích lại gần nhau
Và đường càng dài chiều mưa phùn ẩm ướt
Gío hiu hiu khi ai bước qua cầu.
Bỗng chốc hồn bay bỗng chơi vơi
Tim rạo rực và lòng như mở hội
Ngây ngất nỗi niềm yêu thương nóng hổi
Mới chợt hiểu rằng : anh vừa lạc vào em!
Ta vô danh hát những lời vô thanh.