Thêm đẫm ướt tình giọt lệ mơ Mắt loang sầu vọng ánh sao mờ Thềm hoang đọng lắng hồn mê nhạc Lối vắng trơ tan tiếng ủ thơ Đêm cạn vấn xa tình kết sợi Khắc tàn vương biệt dạ rong tơ Mềm môi rũ khắp chìm nhung nhớ Viền mặt sương lòng nỗi oán vơ
Vơ oán nỗi lòng mặt bóng viền Nhớ nhung chìm khắp rũ môi mềm Tơ rong dạ biệt vương tàn khắc Sợi kết tình cuồng vấn cạn đêm Thơ ủ tiếng tan trơ vắng lối Nhạc mê hồn lắng đọng hoang thềm Mờ sao ánh vọng sầu loang mắt Mơ lệ giọt tình ướt đẫm thêm
Đông Hòa 05.12.07
Gió vẫn thổi trên những tầng mây và ngày vẫn trôi qua , có ai nghĩ được gì trong khoảng miên man bất tận . Hỡi em ! Ta sẽ vẫn yêu em như ngày xưa đầy mộng tưởng trong một giấc mơ viết thành một bài thơ tình lãng mạn ....
Giấc mộng nghìn xưa đương mải mê, Vùng nghe cảm hứng báo thơ về. Sóng mài nghiên biển ngòi non chấm, Gió trải tà mây chữ nhạn đề. Vồn vã tiếng dương ngâm lại đọc, Rỡ ràng sắc rớn điểm rồi phê. Tứ tràn ra mãi trong cao rộng... Thiên nữ bưng hoa rắc xuống tề.
Quách Tấn
Bài họa I Giọng Sở Tề
Một giấc trăm năm tưởng ngủ mê Chợt nghe trước cửa gió Thu về Văn chương nghĩ lại tuy trường cửu Cơm áo thành ra có vấn đề Văn họ kẻ khen rồi kẻ tụng Thơ mình ai điểm, biết ai phê ? Thì thôi thời thế đành như vậy Ta tưởng đâu đây giọng Sở Tề.
Bài họa II Bọn Ta Tề
Ðời như còn đắm giữa sông mê Rũ áo thôi đây lại trở về Ðã hết ngày no lo buổi đói Vẫn còn lúc hứng nghĩ thơ đề Tống Ðường vốn dĩ không thành đạt Lý Ðỗ nghe chừng vẫn phủ phê A ! Giữa cuộc đời muôn vạn lối Vui chung riêng một bọn ta tề !
Huệ Thu
2. Ðêm Thu Nghe Quạ Kêu
Từ ô y hạng rủ rê sang, Bóng lẩn đêm thâu tiếng rộn ràng... Trời bến Phong kiều sương thấp thoáng Thu sông Xích Bích nguyệt mơ màng. Bồn chồn thương kẻ nương song bạc, Lạnh lẽo sầu ai rụng giếng vàng. Tiếng dội lưng mây đồng vọng mãi, Tình hoang mang gợi tứ hoang mang
Quách Tấn
Bài Họa I Cứ Mang Mang
Ô y dẫu chẳng quạ bay sang Vương, Tạ ai xưa vẫn rộn ràng Trăng bến Phong Kiều còn tưởng vọng Rượu sông Xích Bích có mơ màng Sầu từng thấy rớt đôi dòng lệ Thu đã nghe rơi chiếc lá vàng Tiếng quạ nửa đêm càng lảnh lót Làm sao lòng dạ cứ mang mang
Bài Họa II Gió Thu Sang
Chim bay theo với gió Thu sang Tiếng quạ đêm sương thật rõ ràng Song bạc nếu thương người khách lạ Giếng khơi càng lạnh lá ngô vàng Phong Kiều bến cũ trăng mờ nhạt Xích Bích sông xưa gió muộn màng Tâm sự với ai còn gửi lại Tự nhiên lòng dạ cứ mang mang
Huệ Thu
3.Dưới Liễu Chờ Xuân
Tin Xuân gió rải khắp nơi nơi, Dưới liễu chờ Xuân gắng gượng cười. Bạn khắp non sông mà vắng vẻ Tình trong gang tấc vẫn xa xôi ! Thân gầy với nguyệt bao phân nữa ? Tóc rụng theo sương mấy lớp rồi ! Giòng cũ Ngân Hà sâu bến đợi, Muốn đem sầu gởi nước trôi xuôi...
Quách Tấn
Nhớ Bạn
Ðem thơ thử rải khắp muôn nơi, Mong góp về cho mấy tiếng cười. Bốn bể dễ đâu còn vắng vẻ Năm châu chẳng thấy cứ xa xôi Trước sau tích cũ y nguyên đó Hưng phế trăng xưa đã đổi rồi Nhớ bạn bạn xa đành lỗi hẹn Trường Giang dòng nước vẫn về xuôi
Huệ Thu
4 .Cảm Thu
Gầy úa rừng sương đeo giọt sầu, Ðây lòng ta đó một trời thu. Gió vàng cợt sóng sông chau mặt Mây trắng vờn cây núi bạc đầu. Dìu dặt tiếng ve còn vẳng đấy, Vội vàng cánh nhạn rủ về đâu ? Hỡi người chinh phụ nương rèm liễu, Sùi sụt chi thêm bận vó câu.
Quách Tấn
Bài họa I Bỗng Dưng Sầu
Tự dưng lòng lại bỗng dưng sầu Có phải vì nghe ngọn gió Thu ? Giở sách con còn bao nỗi nhớ Soi gương cụ đã bạc phơ đầu Lập trường nếu vậy đành như vậy Chính nghĩa là đâu biết ở đâu ? Tri kỷ lẽ nào không thể có ? Gửi trao thôi gọi một vài câu
Bài họa II Thoáng Bóng Câu
Từ thuở nào đây đã biết sầu Lại thư bạn gửi giữa mùa Thu Chưa chi má phấn chừng phai vẻ Mấy chốc ngày xanh đã bạc đầu Thương đó lại không còn nhớ đó Tìm đâu mà biết gửi về đâu ? Ai xưa vạn dặm đường xa ngái Mắt dõi theo hoài thoáng bóng câu !
Chuông gióng Hàn San bẵng tiếng ngân, Ngàn xa tiếng địch cũng xa dần... Lá thương nhánh nặng bay hầu hết, Trời sợ non côi xích xuống gần Ngần ngại gió mưa chim ẩn bóng Quây quần mây khói liễu riêng xuân Ðêm như dài lắm... người Vân Hớn, Trong giấc thăm nhau được mấy lần
Quách Tấn
Ðã Bao Lần
Chợt nghe đâu đó tiếng chuông ngân Sân vắng canh sương lại nhạt dần Bạn hữu bốn phương trời dẫu rộng Thơ văn vạn ngả bước thêm gần. Xôn xao đất tạm ngàn câu nhớ Vắng vẻ đường dài một tấc Xuân Ta gửi tri âm vài nỗi nhớ Mà sao hò hẹn đã bao lần
Huệ Thu
6. Trời Khuya
Sương buông màn lượt phủ bao la Non nước chìm sâu trong giấc mơ. Cung quế im lìm mây ấp nguyệt, Song đào âu yếm gió hôn hoa. Hương trà pha lẫn hương trầm thoảng Tiếng dế hòa ăn tiếng địch xa. Lẳng lặng thâu đêm người đối cảnh, Hồn tan theo mộng tứ theo thơ.
Quách Tấn
Mấy Vần Thơ
Lại nhớ ngày xưa xóm Trữ La Tây Thi giặt lụa cứ như mơ Vừa đây sao vắng tanh tin bạn Mới đó mà như cách mặt hoa Cứ tưởng giai nhân người buổi mới Mà rằng mặt ngọc lại như xa Ðêm khuya trăng cũng soi đầu núi Một chút gì như mấy vận thơ
Huệ Thu
7. Gió Khuya
Ngọn gió muôn xa đưa đẩy vào Nửa phòng mây rộng một trăng cao. Sáo dìu dặt nổi rừng dương liễu Hương chập chờn bay khóm trúc đào. Vàng ngọc nhảy reo câu khiển hứng, Non sông huyền hoặc sắc chiêm bao. Lòng chan chứa biết bao cay đắng, Tan sạch còn lưa chút ngọt ngào.
Quách Tấn
Gió Bay Vào
Phòng riêng cửa mở gió bay vào Mây vẫn tầng không lặng lẽ cao Vườn cũ còn chăng hương dạ hợp Nhà bên vẫn thắm đóa anh đào Tưởng thương như vậy, thương là vậy ! Ôi nhớ là bao, nhớ biết bao ! Trong chốn trần gian đầy bụi cát Ðường không cần bột lấy chi ngào
Huệ Thu
9.Mộng Thấy Hàn Mặc Tử
ÔỊ Lệ Thanh ! Ôi Lệ Thanh ! Một giấc trưa nay lại gặp mình. Nhan sắc châu pha màu phú quí, Tài ba bút trổ nét tinh anh. Rượu tàn thu cũ say sưa chuyện, Hương tạ trời cao bát ngát tình. Tôi khóc , tôi cười vang cả mộng... Nhớ thương đưa lạc gió qua mành
Quách Tấn
Nhớ Riêng Mình
Nhớ Mặc (*) hay là nhớ Lệ Thanh ? Thật ra mình chỉ nhớ riêng mình ! Bạn đời tuy có bao nhiêu kẻ Thơ cũ rằng không phải một anh Ðọc Lá Mã Tiền chan chứa mộng Xem Mùa Cổ Ðiển thiết tha tình Ðêm nay tôi họa thơ người đó Thấy gió canh khuya xịch bức mành
(*) Hàn Mặc Tử
Huệ Thu
10. Trơ Trọi
Tình cũng lơ mà bạn cũng lơ ! Bao nhiêu khăng khít bấy ơ hờ ! Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ, Nhớ gửi vào thơ nghĩ tội thơ ! Mưa gió canh dài ngăn lối mộng, Bèo mây bến cũ quyện lòng tơ... Hỏi thăm tin tức bao giờ lại ? Con thước qua song lại ỏm ờ !
Quách Tấn
Chữ Yêu
Thương mình mình lại cứ làm lơ, Phòng vắng canh sương cửa khép hờ Trời lúc đêm mưa sùi sụt lệ Lòng khi canh vắng lạnh lùng thơ Chén mời rượu đắng vài câu sáo Khúc cũ, ngày xưa mấy điệu tơ Ta viết vào đây ngàn chữ hận Chữ yêu muốn nói tại sao... ờ ?
Trăng lại tròn trăng mấy độ rồi, Ðìu hiu còn đọng ngấn ly bôi ! Mộng về lối cũ tìm khôn gặp, Nhớ đốt niềm tây dập chẳng nguôi ! Lá rắc thêm sầu rơi gió một, Chim đành riêng thú liệng trời đôi. Vườn sương thờ thẫn đêm qua lạnh, Cúc nở nhìn nhau mỉm miệng cười.
Quách Tấn
Ngẩn Ngơ Cười Tặng bạn Ðà Lạt
Vừa đây sao đã cách xa rồi Son sắt cầm bằng chuyện đãi bôi Tình giống mây xa trôi mãi nhỉ ! Lòng như trăng lạnh, nhớ sao nguôi Con đường vào xóm chia hai ngả Theo bạn về làng lại lẻ đôi Hoa bưởi thơm lừng quê mẹ đó Nhìn nhau chỉ biết ngẩn ngơ cười
Huệ Thu
12. Nhắn Ai
Thềm xuân mấy lượt lệ hoa rơi, Mấy lượt mưa thu liễu rối bời ! Nhớ chập chồng non mây sớm tối, Tình lai láng biển nước đầy với. Chiêm bao lẩn quẩn trăng dầm gối, Tin tức nôn nao nhạn lạc trời. Gương nhạt cảnh đời chung tấc bóng, Tâm hồn riêng gởi nước non ai.
L.T. và Q.T
Biết Nói Cùng Ai ?
Tìm đọc thơ người bỗng lệ rơi Gió Thu từng trận thổi bời bời Nhớ theo cánh gió làm sao tới Tình giống trăng sông chẳng dễ vơi Thuở ấy bạn còn sau cánh cửa Ðêm nay sao lại ở bên trời Chao ơi ! Là mấy câu tâm sự Biết nói cùng ai ? Gửi tới ai ?
Huệ Thu
13 . Lại Nhắn Ai
Còi xe đêm trước lọt rèm xưa, Tin gởi vào ai đã đến chưa ? Tỉnh mộng nằm ôm tràng mộng cũ, Mong thơ lần giở xấp thơ xưa... Cỏ sương rung động niềm thương nhớ, Mây nước nôn nao ý đợi chờ. Lơ đễnh bên người ôm mặt khóc, Hỏi tra duyên cớ, ngại ngùng thưa.
T.T. và Q.T
Ngẩn Ngơ Thưa
Ðâu vì chén rượu hóa say sưa Bạn đã đi rồi, đã đến chưa ? Nghĩ vẫn còn đây như bữa trước Tưởng vừa mới đó vẫn ngày xưa Vì sao lỡ bước mà không khóc Bởi tại lòng đau cứ muốn chờ Muốn hỏi hỏi ai giờ đó nhỉ ! Ngoài trời chim thước ngẩn ngơ thưa.
Huệ Thu
14 . Chiều Xuân
Chim mang về tổ bóng hoàng hôn, Vàng lửng lơ non biếc đọng cồn. Cành gió hương xao hoa tỉ muội, Ðồi sương sóng lượn cỏ vương tôn. Khói mây quanh quẩn hồi chuông vọng, Trời biển nôn nao tiếng địch dồn. Thưởng cảnh ông câu tình tự quá! Thuyền con chở nguyệt đến cô thôn.
Quách Tấn
Nẻo Cuối Thôn
Chỉ phớt qua thôi một nụ hôn Mà nghe sóng biển biếc rêu cồn Hẳn vì bởi bạn còn vô ý Chẳng phải là mình cứ tự tôn Thấy chốn đầu non chim mỏi cánh Nghe nơi ngàn dặm bước chân dồn Chiều nay khói bếp nhà ai vậy ? Lại nhớ nhà mình nẻo cuối thôn
Huệ Thu
15. Ðêm Mơ
Thuyền ai neo nguyệt bến sông Ngân, Khúc nhạc giao bôi rót xuống trần Sương bạc vấn vương lòng quả phụ, Trúc vàng tha thướt bóng giai nhân. Hồ im vẻ ngọc mơ duyên lá, Sân vén rèm hoa đón ý xuân. Muôn dặm gió về say lảo đảo, Cành hương chợt tỉnh ngát hương lân.
Quách Tấn
Tương Lân gửi tặng bạn thơ Ðà Lạt
Ðêm thu vằng vặc một giòng ngân Tưởng khoảng không gian sạch bụi trần Chẳng thể tìm về nơi cố lý Làm sao gặp lại các tao nhân ? Phượng không còn nữa ve mùa Hạ Bưởi hết thơm rồi ngọn gió Xuân Biết gửi về đâu câu nhã ái Tài tình trót nợ chữ tương lân.
Thi Nại xưa kia vũng chiến trường, Nổi chìm thế sự mấy sao sương ? Non cao còn thoáng hơi binh dữ, Biển thẳm chưa phai sắc máu hường. Gành Ráng sóng vờn gương đế bá, Phương Mai rừng đắp vết tang thương. Bùi ngùi ngắm cảnh quay trông lại, Lớp lớp xa ai rộn phố phường.
1932 Quách Tấn
Ngàn Năm
Trước chiến trường nay hóa hý trường Miệt mài kim cổ mấy phong sương Núi như vẫn chắn quân về ngược Biển tưởng còn nguyên máu sắc hường Lạ nhỉ cớ sao tha thiết nhớ Tự nhiên mà lại ngậm ngùi thương ! Ngàn năm cảnh vật vô thường đó Chỉ thấy xe ai chật phố phường !
Huệ Thu
17. Về Thăm Nhà Cảm Tác
Quê người nương náu bấy nhiêu lâu, Vườn cũ về thăm cảnh dãi dầu ! Trống trải ba gian nhà nhện choán, Ngửa nghiêng bốn mặt dậu bìm leo ! Cội tùng bóng ngả sương rơi lệ ! Ngõ trúc mây che quốc giục sầu. Lẳng lặng bên thềm ôn chuyện cũ... Giật mình ngỡ đến chốn nào đâu !
Quách Tấn 1932
Nhớ Ta Ngày Trước
Xa vắng quê nhà chốc bấy lâu Tự nhiên cảnh vật thấy dầu dầu Cuối vườn cỏ dại tha hồ mọc Ðầu ngõ dây bìm mặc sức leo Bóng xế khôn ngăn dòng lệ thảm Thơ vui khó viết nổi lòng sầu Ta về ta nhớ ta ngày trước, Có thấy gì đâu, có biết đâu !
Huệ Thu
18. Ðêm Xuân
Lơ lửng từng mây vọng tiếng tơ, Ðêm trong như kính dịu thu mờ. Phấn sương điểm má đào thơ thớ, Gương nước soi mày liễu nhởn nhơ. Mượn lược nường trăng soi chải tóc, Khai tình chị gió lá đề thơ. Bồng lai một giấc muôn năm cũ, Mơ ước chi cho bướm phỉnh phờ
Quách Tấn
Mấy Vần Thơ
Ðàn tưởng từ lâu bặt tiếng tơ Bỗng nhiên ai hát dưới trăng mờ Thương người xa ấy không về nữa Nhớ tập thư này chẳng vết nhơ Thôi vẫn còn đây vài nỗi nhớ Chỉ còn lưu lại mấy vần thơ Soi gương mới biết đâu còn trẻ Mái tóc ngày đêm đã rối phờ
Huệ Thu
19. Ông Thích Chi
Người hỏi: bình sinh ông thích chi ? Hoa thơm gái lịch với thơ hay. Sống trăm năm đó chơi cho thú, Chết một lần thôi sợ quái gì . Chúa Phật hầu non: Nguyễn Uy Viễn, Non tiên rêu biếc: Tràn Hy Di. Chị em thương tớ đừng khuyên tớ... Lúc hứng trời xanh bé tỉ ti .
Quách Tấn
Có Ngại Gì
Người hỏi ở đời chị thích chi ? Thường thì chỉ thích có thơ hay Trẻ vui bè bạn và nhân nghĩa Già chết ai đâu có ngại gì Chùa Phật dẫu không cần đại ngộ Tị Tần còn mãi dấu chim di Chao ôi ! Một giấc Trang Sinh trước Còn lại ngàn sau tiếng trúc ti.
Huệ Thu
20. Chút Lòng
Từ phen biển mộng khép trăng song, Nửa mẫu vườn quê tạm náu lòng. Ði đứng luống thương đường lối hẹp, Ăn nằm dám phụ nước non chung. Mười phương tin tức mây hờ hững, Ba kiếp văn chương bút ngại ngùng! Bạn tác ví thương tình gặp gỡ, Ðừng đem mây ráng đọ nghi dung.
Quách Tấn
Ðã Bao Dung
Ðêm trăng mình lại dựa bên song Dâu bể càng thêm nát tấm lòng Riêng cách nghĩ suy do họ định ! Biết rằng sông núi của mình chung Quốc gia ai hát càng tha thiết Cách mạng khi nghe có ngượng ngùng ! Ðầu bạc đâu ngờ trên đất khách Cám ơn nước bạn đã bao dung.
Cái trangcổ thi xướng hoạ này hay quá mà sao vắng như chùa Bà Ðanh thế này nhẩy ? Có lẽ đề tài Xướng hoạ Thuận nghịch khó quá chăng ? Thuận Nghịch độc chỉ là một cách chơi mà thôi ! Thơ hay không phải như thế đâu !
Mong sẽ có nhiều thi khách vào Xướng hoạ cho thi đàn khởi sắc lên chút xíu . Bài gửi từ thang12 207 rồi mãi đến tháng 5 2008 mới có thêm người khách mới !
Ðôi tiếng chim vàng nghe chửa nhuyễn, Nhìn xuân bóng ngựa đã xa lơ...! Biết bao tươi thắm sai hò hẹn, Còn chút thơm thanh dám hững hờ. Cánh phấn ấp iu cành nhả kén, Nhụy hồng dan díu nhện trương tơ. Một mai trăng chở thu về cúc, Rèm cuốn sương hương tỏa lững lờ.
Quách Tấn
Chỉ Còn Lưu Lại
Ðôi tiếng vành khuyên cành liễu nhuyễn Mấy tầng mây trắng bóng xanh lơ Vườn thơ thuở ấy chưa vun luống Cửa sổ phòng ai lại khép hờ Vẫn thấy giờ đây muôn lối mộng Chỉ còn lưu lại mấy đường tơ Rèm tương ai cuốn đêm nay nhỉ, Dòng nước Trường Giang có lững lờ ?
Huệ Thu
22. Bóng Giai Nhân
Sen vàng từ độ cách trùng dương, Ðâu nửa ? Khi xuân đón hải đường. Nắng gợn ly đào son hé ngọc, Gió nâng tà lụa tuyết vương hương... Bồi hồi trăng nước say cơn mộng, Thao thức cầm thi lạnh ải sương. Thoảng cánh buồm mây nương ráng lại, Lòng thu vời vợi sóng tiêu tương
Quách Tấn
Bến Sông Tương
Ðàn ai bỗng trổi khúc du dương Ta đã xa nhau vạn dặm đường Vốn biết nhớ hoài tình bạn hữu Làm sao quên được chuyện quê hương Ðành rằng buổi ây nhiều cay đắng Phó mặc từ nay những gió sương Bạn ở Lâm Viên mình ở Mỹ Chiều hôm ai ngắm bến sông tương
Vừa mới hồi cư đã tản cư ! Vận nhà vận nước biết nên hư ? Máu xương chiến đấu thương đà lắm, Nanh vuốt xâm lăng giận chửa trừ ! Vườn cũ tả tơi trời tháng chạp, Ðường khuya khấp khểnh nguyệt canh tư. Gió sương chếch chóng hồn ly loạn, Ước nguyện bình sinh nửa có như ?
Trường Ðịnh 1947 Quách Tấn
Bài họa I Có Y Như
Một đời mấy bận phải di cư, Chân giả làm sao biết thực hư ? Cách mạng tưởng đâu là phép cộng, Dân sinh mới biết chỉ đem trừ. Cứ xem năm bốn (54) vào năm ngựa, Lại nhỉ Ba Mươi dạo tháng Tư. Ta thuộc thơ Ðường từ thuở trước Người sau chẳng hiểu có y như ?
Bài họa II. Chỉ Biết Bây Giờ
Chỉ biết bây giờ đã định cư, Rằng nên mà thật cũng rằng hư. Cơ trời dẫu khó, thay bằng được, Giặc nước làm sao có thể trừ ? Ðã biết cùng làm đều nghĩa vụ, Thôi đừng nghĩ đến chuyện riêng tư. Mai về không thẹn cùng sông núi Trăm khó ngàn khăn vẫn cứ như.
Khôn tới đào nguyên tránh loạn ly, Thôn côi nương náu tạm qua thì. Mây trưa mống xế chung thời tiết, Rẩy mít vướng thơm ít thị phi. Phòng vắng ngẩn ngơ hồn Tử Mỹ Ngày dài gượng gạo giấc Hy Di. Ðem đêm nằm đợi canh gà giục, Mảnh nguyệt rừng xa bạn cố tri.
Phú Ân 1947 Quách Tấn
Vườn Ðào
Vườn đào ngày trước buổi chia ly Ðời thế thì thôi đã thế thì... Nhìn lại chỉ toàn là khốn khổ Tìm đâu cho thấy vẻ phương phi Thăng trầm buổi ấy câu dang dở Dâu bể từ xưa chuyện chuyển di Trên bước đường đời may vẫn gặp Thiếu gì cao đẹp kẻ tương tri.