Vợ -Truyện ngắn của Từ Viên-
Những ngày Mai nằm viện, Lai không rời vợ nửa bước. Một hôm, khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Mai nói:
- Mình kể cho em nghe chuyện ngày xưa của mình đi
- Ngày anh còn bé...Lai mỉm cười, vừa dém chăn cho Mai vừa nói.
- Em không muốn nghe chuyện đấy. Mai ngắt lời chồng rồi ngoảnh đi chỗ khác.
Lai biết Mai muốn anh nói gì, nhưng anh lại không muốn. Anh trả lời qua loa: "có chuyện gì anh đã kể hết với mình rồi còn gì!". Rồi đứng lên rời khỏi giường, mở cửa ra ngoài. Mai gọi với theo nhưng anh vờ như không nghe thấy.
Mai và Lai đến với nhau có lẽ do định mệnh, giống như trong phim vậy. Hôm ấy trời mưa, Lai đang đứng trú mưa dưới hiên. Một cô gái cầm ô che đều anh nói: "chúng mình đi cùng đường". Thế là quen nhau. 3 tháng sau, anh chị làm lễ cưới.
Cưới nhau xong, những lúc ngồi đối diện với Mai, Lai lại thẫn thờ. Không hiểu sao, Lai luôn có cảm giác đôi mắt của Mai rất giống người vợ trước của anh. Nhiều lần bị chồng nhìn lâu, nhìn kỹ quá, Mi không kìm được hỏi:
- Sao mình nhìn mắt em kỹ thế?
Lai giật mình trả lời lấp liếm: "không có gì...", rồi tất tả đi làm một việc gì đó.
Kể từ khi lấy nhau, Mai một mực yêu thương, chăm sóc chồng, nhưng cô cung hay vô cớ cáu gắt, to tiếng tiếng với anh. Lai chưa bao giờ giận vợ, bởi Mai đẹp. Con gái đẹp thường trái tính.
Mới có ngày hôm nào, vậy mà hôm nay...
- Mình muốn nói gì với anh nữa không? -Lai đầm đìa nước mắt hỏi Mai lúc lâm chị chung.
- Em đã nói rồi mà, dù sống dù chết em cũng vẫn luôn ở bên cạnh mình. -Mai mỉm cười.
Lai giật bắn mình!
Câu nói của Mai làm anh nhớ đến người vợ trước. Vợ trước của Lai rất xấu xí, sống ở một thành phố khác. Lai và vợ cũ sống với nhau ở thành phố đó được đúng 2 năm. Trong hai năm ấy vợ chồng anh sống một cuộc sống rất thanh đạm mà ấm cúng. Nhưng sau này Lai chơi cổ phiếu phất lên nhanh chóng. Mỗi lần mặc comlê, đi dày bóng lộn ra vào chỗ đông người, Lai lại cảm thấy sao mình và vợ mình lại có thể chênh nhau đến thế. Một hôm, Lai nói với vợ: "Mình ly dị đi". Người vợ xấu xí của anh không tin chồng mình nói thật, chỉ hơi ngỡ ngàng, sau đó mỉm cười nói với anh: "Em đã nói rồi mà. Kiếp này em sẽ luôn ở bên mình". "Em sẽ hối hận đấy". Lai nói, sau đó nửa tháng liền không về nhà. Sau đó, vợ anh tìm thấy anh trong một sàn giao dịch chứng khoán:
- Anh đưa em 50 ngìn tệ.
- Em cần nhiều tiền như thế để làm gì?
- Ly hôn với anh.
- Được, nhưng phải đợi sau khi ký vào đơn ly hôm đã.
Ly dị xong, Lai rời bỏ thành phố đến đây, rồi anh gặp Mai...
Lúc thay áo cho Mai, Lai tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ xíu. Anh biết, chiếc chìa khóa này để mở chiếc hộp nhỏ xinh xắn rất đẹp Mai để trên kệ đầu giường, nhưng anh không biết trong đó đựng gì.
Lo hậu sự cho Mai xong, Lai ngồi thẫn thờ một mình trong căn phòng trống trải. Anh thò tay định lấy điếu thuốc trong túi zó, không ngờ chạm vào chiếc chìa khóa nhỏ xíu. Lai tò mò như chưa bao giờ được tò mò. Anh lấy chiếc hộp xinh xắn, rồi mở ra. Bên trong chỉ để một bệnh án. Trên đó ghi lại toàn bộ quá trình phẫu thuật thẩm mỹ của một người con gái.
Sưu tầm từ internetĐọc xong câu chuyện làm mình chợt nhớ đến một vị quan ngày xưa, thi đậu tiến sĩ, được vua đòi gã công chúa, vị quan nọ đã khéo léo từ chối. Bị coi là khi quân, đành phải nói thật về vợ con ở quê:
- Khi thần lấy vợ, vợ thần cũng trẻ, đẹp như công chúa bây giờ. Vợ thần lấy thần khi con trẻ để cậy nhờ lúc về già, xinh đẹp để cậy nhờ lúc xấu xí, khoẻ mạnh để cậy nhờ lúc đau ốm, giàu sang để cậy nhờ lúc nghèo hèn. Nay là lúc vợ thần đang cậy nhờ thần mọi thứ. Xin bệ hạ suy xét.
Vua nghe xong cũng chịu thua vị quan nọ. Tìm ra người học cao thì dễ, nhưng người học cao và nhân cách lớn liệu có dễ tìm giữa chốn ba quân?
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng